Duy Sâm
Nơi góc vườn em sống đời buồn tủi
Người rời em chẳng một chút tiếc thương
Để mặc em với nắng hạ chiều đông
Thân quặn quọi sau cơn mưa tới tấp
Em tội chi Người cứ mãi đọa đày
Có phải chăng bởi đời hoa ngắn ngủi
Mới nở rộ rồi lại mau gục xuống
Chỉ một đêm đã tàn một kiếp hoa
Nhớ khi xưa sung sướng mang em về
Bạn quí lắm mới cho một cành nhỏ
Mua chậu đẹp Người đặt em trong đó
Người bón phân tưới nước mỗi ngày ngày
Người mừng rở khi thấy mầm nẫy nở
Mới năm đầu em điểm một nụ hồng
Người hớn hở cứ chỉ trỏ trầm trồ
Rồi hoa lớn thân cong thật ẻo lả
Người mang em vào phòng khách đợi chờ
Rồi mĩm cười nhìn cánh hoa lay động
Bên tách trà đượm thắm hương em tỏa
Người mơ màng như bước vào động tiên
Năm sau nữa em trên đà nẫy nở
Người thay chậu cho em thêm hơi thở
Em quặn mình với những cánh hoa to
Người thẫn thờ như thấy đêm quá ngắn
Kinh tế Mỹ đã đến hồi suy thoái
Người vật vã thay đổi job liên hồi
Còn giờ đâu thức trắng cả canh thâu
Nhìn hoa nở cho tâm hồn xúc động
Rồi một hôm mang về vài cành nhỏ
Người bón phân từng chậu như em xưa
Hoa Quỳnh Mỹ mau đâm chồi nẫy lộc
Chỉ một năm đã trổ búp đầy cành
Đến đầu hè những cành hoa rộ nở
Cam đỏ vàng mỗi chậu một màu hoa
Tuy hương sắc không lộng lẫy như em
Nhưng tuổi xuân kéo được đôi ba ngày
Đủ cho Người mời bạn bè lối xóm
Đến cùng xem cùng chỉ trỏ tán dương
Hoa em nở Người không còn biết đến
Để mình em run rẫy giữa đêm thâu
Tuần sau đó Người dời em nơi khác
Để khoảng trống hoa bạn khoe hương sắc
Người đặt em trong góc phía sau vườn
Cho côn trùng cấu xé giữa màn đêm
Em buồn tủi nhưng không hề oán trách
Người không nở mang em vất vệ đường
Để xe rác mang em về nghiền nát
Xác thân em chỉ đáng để làm phân
Ân tình đó em luôn ghi nhớ mãi
Dù cho sống trong khổ nhục đắng cay
Dù cho Người không còn đoái hoài tới
Cũng gắng gượng nở một bông hoa nhỏ
Những cánh hoa sẽ rung lay từng cánh
Và hương thơm sẽ tỏa một góc vườn
Để Người thấy tình em luôn quyến luyến
Luôn tiếc nuối những thời khoảng xa xưa
Nhưng Người ơi nắng hè nghiệt ngã quá
Cánh thân tàn không thể gắng gượng thêm
Hoa em chưa kịp nở đã lụi tàn
Đã gục đầu trong khổ nhục điêu linh
Người hởi xin Người chờ sang năm tới
Em sẽ nở một đóa hoa thật lớn
Em vững tin kỳ tích rồi sẽ đến
Để cho em được trả chút ân tình
Nơi góc vườn em sống đời buồn tủi
Người rời em chẳng một chút tiếc thương
Để mặc em với nắng hạ chiều đông
Thân quặn quọi sau cơn mưa tới tấp
Em tội chi Người cứ mãi đọa đày
Có phải chăng bởi đời hoa ngắn ngủi
Mới nở rộ rồi lại mau gục xuống
Chỉ một đêm đã tàn một kiếp hoa
Nhớ khi xưa sung sướng mang em về
Bạn quí lắm mới cho một cành nhỏ
Mua chậu đẹp Người đặt em trong đó
Người bón phân tưới nước mỗi ngày ngày
Người mừng rở khi thấy mầm nẫy nở
Mới năm đầu em điểm một nụ hồng
Người hớn hở cứ chỉ trỏ trầm trồ
Rồi hoa lớn thân cong thật ẻo lả
Người mang em vào phòng khách đợi chờ
Rồi mĩm cười nhìn cánh hoa lay động
Bên tách trà đượm thắm hương em tỏa
Người mơ màng như bước vào động tiên
Năm sau nữa em trên đà nẫy nở
Người thay chậu cho em thêm hơi thở
Em quặn mình với những cánh hoa to
Người thẫn thờ như thấy đêm quá ngắn
Kinh tế Mỹ đã đến hồi suy thoái
Người vật vã thay đổi job liên hồi
Còn giờ đâu thức trắng cả canh thâu
Nhìn hoa nở cho tâm hồn xúc động
Rồi một hôm mang về vài cành nhỏ
Người bón phân từng chậu như em xưa
Hoa Quỳnh Mỹ mau đâm chồi nẫy lộc
Chỉ một năm đã trổ búp đầy cành
Đến đầu hè những cành hoa rộ nở
Cam đỏ vàng mỗi chậu một màu hoa
Tuy hương sắc không lộng lẫy như em
Nhưng tuổi xuân kéo được đôi ba ngày
Đủ cho Người mời bạn bè lối xóm
Đến cùng xem cùng chỉ trỏ tán dương
Hoa em nở Người không còn biết đến
Để mình em run rẫy giữa đêm thâu
Tuần sau đó Người dời em nơi khác
Để khoảng trống hoa bạn khoe hương sắc
Người đặt em trong góc phía sau vườn
Cho côn trùng cấu xé giữa màn đêm
Em buồn tủi nhưng không hề oán trách
Người không nở mang em vất vệ đường
Để xe rác mang em về nghiền nát
Xác thân em chỉ đáng để làm phân
Ân tình đó em luôn ghi nhớ mãi
Dù cho sống trong khổ nhục đắng cay
Dù cho Người không còn đoái hoài tới
Cũng gắng gượng nở một bông hoa nhỏ
Những cánh hoa sẽ rung lay từng cánh
Và hương thơm sẽ tỏa một góc vườn
Để Người thấy tình em luôn quyến luyến
Luôn tiếc nuối những thời khoảng xa xưa
Nhưng Người ơi nắng hè nghiệt ngã quá
Cánh thân tàn không thể gắng gượng thêm
Hoa em chưa kịp nở đã lụi tàn
Đã gục đầu trong khổ nhục điêu linh
Người hởi xin Người chờ sang năm tới
Em sẽ nở một đóa hoa thật lớn
Em vững tin kỳ tích rồi sẽ đến
Để cho em được trả chút ân tình