28 thg 4, 2009

VIỆT 001

Nhảy qua viên đá trước mặt

Có một nhà họa sĩ trẻ, lúc chưa thành danh, ở tại một gian phòng nhỏ, sống dựa vào đồng tiền vẽ tranh. Một ngày nọ, có một phú ông đi ngang qua gian phòng của họa sĩ trẻ nhìn thấy họa sĩ chăm chú vẻ tranh thì rất thích, liền nói anh ta vẻ giúp ông ta một bức tranh. Hai bên đã giao ước tiền công là mười ngàn đồng.

Một tuần sau, bức tranh của ông đã hoàn thành, phú ông theo lời giao hẹn đến lấy tranh. Bức tranh rất đẹp và rất giống ông, nhưng lúc này khi nhìn tranh phú ông liền muốn trở mặt. Ông không chịu theo giao hẹn trước để trả tiền vẽ tranh. Trong lòng ông liền nghĩ: “Người trong tranh là ta, bức tranh này nếu ta không lấy thì nhất định không có người khác mua nữa, tội gì phải mất nhiều tiền như vậy để mua nó?”. Thế là phú ông liền lật lọng nói với họa sĩ bức tranh này chỉ muốn trả ba ngàn để lấy nó thôi.

Người họa sĩ trẻ ngạc nhiên đến sửng người, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, trong lòng hơi hoang mang, ông dùng lý lẽ phải trái để nói với phú ông, hy vọng phú ông thủ ước.

“Tôi chỉ muốn tốn ba ngàn để mua bức tranh này thôi, ông đừng nói nhiều.” Phú ông nói như vậy vì ông đang thắng thế. “Cuối cùng ta hỏi ngươi một câu, ba ngàn bán hay không?”, ông lại hỏi người họa sĩ.

Người họa sĩ biết phú ông muốn quỵt giao ước, trong lòng rất tức giận, nhưng ông ta cũng kiên quyết hùng hổ nói: “Không bán. Tôi thà rằng không bán bức tranh này, cũng không để ông làm nhục. Hôm nay ông thất tín hủy hoại giao ước, ngày sau nhất định ông phải trả gấp hai mươi lần cái giá của ngày hôm nay.”

“Buồn cười thật! Hai mươi lần, là hai trăm ngàn à! Ta chưa ngu gì mà phải tốn hai mươi ngàn để mua bức tranh này. ”

“Thế thì tôi đợi để nhìn xem.” Nói rồi người họa sĩ liền bỏ đi.

Sau khi xảy ra việc này, người họa sĩ cũng đau lòng bèn chuyển nhà đi nơi khác. Sau đó ông lại tìm thầy học thêm, ngày đêm khổ công luyện tập. Trời không phụ người có chí, vì vậy mười mấy năm sau, anh ta trở thành một nhà họa sĩ nổi tiếng khắp trên cả thế giới.

Chỉ có phú ông từ ngày thất tín với họa sĩ xong ông cũng quên đi bức tranh và người họa sĩ. Cho đến một ngày nọ, có một vài người bạn của ông ta đến chơi và nói với ông rằng: “ Ông bạn này, có một điều này rất kỳ lạ! Mấy ngày trước đây, chúng tôi có đi xem một buổi triển lãm của một nhà họa sĩ nổi tiếng, trong đó có một bức tranh vẽ một người rất là giống ông, bức tranh bán với giá 20 ngàn đồng, thú vị hơn là bức tranh này có chủ đề là ‘Giặc’ ”. Phú ông nghe xong cảm giác như bị một người đánh một gậy vào đầu, ông liền nhớ lại câu chuyện với nhà họa sĩ cách đây mười mấy năm. Giờ mới tận mắt thấy sự việc này tổn hại danh dự của mình rất lớn, ông liền vội vàng đến nơi triển lãm tranh của nhà họa sĩ, xin lỗi anh ta, và bỏ ra 200 ngàn để mua bức tranh đó về. Nhà họa sĩ chí khí không chấp nhận thua đã để cho phú ông phải cúi đầu.

Ông Thomas Alva Edison (1847-1931) người Mỹ đã từng nói: “Trong cuộc sống có rất nhiều thất bại, chỉ vì mọi người không biết nhận thức thấu đáo, cái lúc mà vất đi sự nỗ lực, chính lúc đó thì sự thành công đã rất gần.”

Sách cổ La Mã từng nói: “Tôi nghĩ, sự khổ sở của hiện tại nếu đem so sánh với tương lai rực rỡ của chúng ta thì không thấm vào đâu.”

Lúc chúng ta đối diện với cái nhục nhã vô danh, có ý nghĩ hay không có ý nghĩ tổn thương, hay lúc bị giày vò trong cuộc sống, chúng ta phải chăng ngã gục không dậy được? Hay chúng ta có thể tạm thời bỏ qua sự chướng ngại trước mắt, nỗ lực nhảy qua hòn đá cản đường.

Thực tế chúng ta không cần thiết chỉ vì một viên đá, mà vứt bỏ tất cả tiền đồ. Nếu chúng ta không nhảy qua viên đá trước mắt, thì chúng ta mãi mãi không bao giờ biết được con đường phía trước có bao nhiêu điều lạ.

Hạnh Giải dịch

12 THÁNG ANH ĐI