19 thg 11, 2009

Tài liệu giả ? Nguy cơ thực ! Tương lai dân tộc

Phạm Việt Vinh

Từ mấy tháng qua, trên một số cơ quan truyền thông của người Việt có lưu hành một tài liệu được đề dẫn là “Trích tài liệu chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng cục Tình báo Hoa Nam và Tổng cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật“. Đây được coi là phát biểu của một quan chức Trung Quốc trong bữa tiệc kết thúc hội nghị chung giữa cơ quan tình báo hai nước. Tài liệu này cho thấy “với tư cách là tham mưu cho cấp cao hai bên”, Tổng cục Tình báo Hoa Nam của Trung Quốc và Tổng cục 2 (Tổng cục Tình báo Quân đội Nhân dân Việt Nam), đã thống nhất kế hoạch xúc tiến các bước đi để “Việt Nam trở về với tổ quốc Trung Hoa vĩ đại là điều trước sau sẽ phải đến, không sớm thì muộn, mà sớm thì hơn muộn”.

Tuy mang tải một nội dung “động trời” như vậy, nhưng tài liệu này không hề gây ra sự để ý đáng kể, và hầu như không tạo ra dư luận. Lý do là ai cũng tin rằng đây là một tài liệu giả. Nhưng nhìn kỹ, cơ sở của lòng tin này không phải là vững chắc. Trong cái có vẻ giả đó có chứa quá nhiều cái thực, và chưa ai có thể chứng minh được rằng một hội nghị “mua bán” tổ quốc như vậy đã không thể xảy ra.

Điều thấy rõ là do quyền lợi riêng về chính trị và kinh tế, ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bao giờ cũng muốn “nuốt” Việt Nam. Cục diện thế giới hiện nay có vẻ như không cho thấy khả năng Trung Quốc sẽ dùng súng đạn để tiến hành một cuộc xâm lăng cổ điển. Bài báo của một vị tướng Trung Quốc cách đây hai năm tuyên bố Trung Quốc có khả năng dùng quân đội tràn ngập Việt Nam trong vòng mấy ngày có thể chỉ là một lời đe dọa vu vơ. Việc lấn chiếm và gây căng thẳng tại vùng biển Việt Nam, ngoài lý do kinh tế, trước mắt chỉ là những nước cờ gây bất ổn để khống chế Việt Nam. Nhưng việc dùng mọi thủ đoạn để ngự trị tại Tây Nguyên thông qua dự án Bauxite bắt người ta phải e ngại rằng Trung Quốc vẫn không loại trừ khả năng tràn lấp Việt Nam bằng quân sự. Con cháu tham lam của những người đã hoàn thiện môn cờ tướng chắc chắn sẽ dự tính đến mọi thế cờ. Đối với một thế lực muốn dùng cả phương tiện “quốc cường dân nhược” hòng lấy lại vị trí trùm thiên hạ cách đây 200 năm, không ai dám khẳng định rằng ngoài sách lược kiềm tỏa, khống chế, ngoài việc tạo thế có thể xâm chiếm bằng quân sự, ban lãnh đạo cộng sản Trung Quốc không mơ tưởng đến và thúc đẩy khả năng Việt Nam “sẽ trở về lòng Trung Hoa vĩ đại”. Mơ tưởng này không phải là hoàn toàn phi thực tế trong tình trạng đất nước Việt Nam hiện tại.

Sẽ là thừa nếu phải chứng minh rằng chính quyền Việt Nam hiện nay đang nhiệt thành theo đuổi một chính sách theo đuôi Trung Quốc. Điều quá rõ là để bảo vệ quyền lợi độc tôn, và bị choáng ngợp bởi sự phát triển kinh tế của Trung Quốc, ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng rập khuôn mô hình Trung Quốc, đang thành tâm đồng nhất không những là về mặt ý thức hệ, mà hầu như là về mọi mặt với Đảng Cộng sản Trung Quốc, và trên tiến trình đó, đã và đang hèn đớn cúi mình trước Trung Quốc. Điều nguy kịch hơn là trong thời gian gần đây, những hiện tượng như: trang Web của Bộ Công nghệ và Môi trường mang tên miền của chính phủ Việt Nam nhưng lại do phía Trung Quốc điều hành và bảo vệ quyền lợi của Trung Quốc trong các tranh chấp với Việt Nam, trang Web của Đảng Cộng sản Việt Nam “không chỉ thông tin theo quan điểm của phía Trung Quốc đối với chủ quyền lãnh hải trên Biển Đông, báo điện tử Đảng còn chuyển tải giúp phía hải quân Trung Quốc thông điệp đe dọa dùng vũ lực nếu như 5 nước này trong đó có Việt Nam không chịa chung chia với họ tài nguyên thuộc chủ quyền của quốc gia mình” (lời của nhà văn Phạm Viết Đào, người đầu tiên phát giác ra điều bất cập trên trong Báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam), cho thấy ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam đang lén bước sang vị trí đại diện cho quyền lợi của người anh phương Bắc trước quyền lợi của dân tộc. Không những vậy, hành vi trấn áp nặng nề đối với các tiếng nói phản đối hành động ngạo ngược của chính quyền Trung Quốc và những chỉ thị, nghị định mới đây trong việc kiềm tỏa, bóp nghẹt thông tin đã là những cơ sở đáng tin cho dư luận là chính phủ Hà Nội đang làm theo những chỉ thị của Bắc Kinh. Tổng cục 2, với một quyền lực khủng khiếp và những thành tích bất hảo trong thời gian qua đã và đang được dư luận chung coi là một cánh tay nối dài của Trung Quốc. Một bộ máy lãnh đạo và một hệ thống chính quyền như vậy hoàn toàn có khả năng sẵn sàng mở toang biên giới về phương Bắc!

Thực tế, những cái được gọi là Trung Quốc đã thẩm thấu khá sâu vào mọi ngõ ngách của Việt Nam. Từ hơn 10 năm qua, cánh của hé mở về phương Tây đã bị đóng sập lại và được thay bằng một thái độ thán phục, ngợi ca và gắng noi theo Trung Quốc. Không những hàng hóa, mà cả sách báo, phim ảnh Trung Quốc đã và đang tràn ngập Việt Nam. Theo những cái đó là cách nhìn và cách nghĩ Trung Quốc cũng đang dần dần lan tỏa. Một bộ phận không nhỏ thanh niên và học sinh Việt Nam thuộc sử Tàu hơn sử Việt, thuộc danh nhân Trung Quốc nhiều hơn danh nhân Việt Nam. Trong không khí nhộn nhịp làm ăn, trao đổi (thực chất là học tập) văn hóa, kinh nghiệm, tiếng Trung Quốc đang ào ào lên giá tại Việt Nam. Không ít người Việt Nam đang học người Trung Quốc để khinh bỉ phương Tây và tự đắc về những thành tựu ngoại giao và kinh tế của Trung Quốc. Lác đác đâu đó trong xã hội, ý kiến “trở thành một bộ phận của Trung Quốc có khi là điều tốt” đã không gặp những phản ứng phẫn nộ cần thiết. Thực tế, số người Việt còn quan tâm tới vận mệnh đất nước đang ngày càng trở lên ít ỏi, và nhiều khi còn bị chính quyền và số đông khinh bỉ, chê cười. Đà tiến của một xã hội như vậy không thể loại trừ khả năng là đến một lúc nào đó, “hào khí Đông A” sẽ lụi tắt và người dân Việt sẽ vui vẻ đi theo chính quyền làm một dân tộc thiểu số trong “Siêu cường Đại Hán”!

Với một chính quyền như trên và với một trào lưu xã hội như vậy, khó có ai có thể phủ nhận một cách hoàn toàn thuyết phục rằng kịch bản “Hợp nhất Trung-Việt” sẽ không xảy ra. Một nhà sử học phương Tây đã tiên đoán rằng thế giới sẽ đến lúc quay trở về bản đồ hành chính xa xưa. Đó có thể sẽ là thành quả của nhân loại khi nó được đứng trong những cộng đồng phồn thịnh, bình đẳng và tự do. Nhưng đối vói một cộng đồng phong kiến Hán trị trá hình, đó sẽ là một thảm họa diệt quốc, triệt nòi. Liệu người Việt Nam có thể tránh khỏi nguy cơ này trong khi nhiều bậc thức giả đang rung chuông cảnh báo triệu chứng liệt kháng của cả quốc gia?

© 2009 Phạm Việt Vinh

12 THÁNG ANH ĐI