Nguyễn Quang Duy
Trong chuyến viếng thăm báo Người Việt ngày 22-1-2009, nhà tranh đấu dân chủ Trung Hoa Ngụy Kính Sinh được hỏi: “Hà Nội luôn luôn bắt chước Bắc Kinh, ông có lời khuyên gì về việc này?”, ông Sinh đã trả lời như sau: “Và vì thế nếu cộng sản Trung Quốc sụp đổ thì cộng sản Việt Nam cũng sụp theo!” Bài viết này xin đặt lại vấn đề: Đảng nào sẽ sụp trước?
Bắt chước cái không nên học
Góp ý mới cho Đại hội Đảng lần thứ 11, cựu Tổng biên tập báo Lao Động, với trên 50 tuổi đảng, ông Tống Văn Công chỉ thấy Đảng Cộng sản Việt Nam cần quay về với dân tộc, với văn minh nhân loại, đổi mới tránh sụp đổ. Ông bắt đầu bằng cách đề cập đến việc nhật báo Nhân dân Trung Quốc viết: “Việt Nam đã ‘bắt chước 100%’ mô hình Trung Quốc và Việt Nam ‘cần thực sự nhớ ơn mô hình này’”.
Theo ông Tống Văn Công, Đảng Cộng sản Việt Nam không có những nhà tư tưởng đổi mới, vì thế mọi sự thay đổi thường bắt đầu từ cuộc sống và do đó gặp rất nhiều cản trở khó khăn. Vì thiếu tư tưởng chỉ đạo, Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ bắt chước cái không nên học trong mô hình Trung Quốc “đàn áp để ổn định và phát triển”.
Ngược lại, với Đảng Cộng sản Trung Quốc, mọi thay đổi thường bắt đầu từ tư tưởng của những nhà lãnh đạo. Mô hình Trung Quốc xuất phát từ triết lý của Đặng Tiểu Bình chủ yếu là “Mèo trắng mèo đen, không quan trọng miễn là bắt được chuột”. Triết lý này là tư tưởng soi sáng cho đường lối chính sách Đảng Cộng sản Trung Quốc, do đó đảng này có thể định hướng cải cách chính trị mà không ai sợ bị quy chụp về lập trường, quan điểm, không bị vướng mắc rào cản ý thức hệ hay tín điều lỗi thời cản trở mọi nỗ lực đổi mới cả kinh tế lẫn chính trị.
Mô hình Trung Quốc – kinh tế – áp dụng tại Việt Nam
Một cách tóm tắt, mô hình Trung Quốc là dùng tăng trưởng kinh tế để đàn áp chính trị. Từ một nền kinh tế tập trung, Đảng Cộng sản Việt Nam đã ban phát những xí nghiệp quốc doanh, những đặc quyền kinh tế đến một số đảng viên cao cấp và gia đình. Từng bước tạo ra một tầng lớp đại gia tư bản đỏ. Tầng lớp này nắm cả độc quyền kinh tế lẫn chính trị nên càng ngày càng trở nên giàu có và quyền thế.
Đảng Cộng sản Việt Nam cũng cho phép các tư bản Tây phương và Á Châu đầu tư vào thị trường Việt Nam, bóc lột lao động rẻ, tận dụng tài nguyên thiên nhiên, lạm dụng môi trường sinh thái để đạt được lợi nhuận khổng lồ. Những con “mèo trắng” Tây Phương được hưởng lợi quyền này đâm ra tránh né các vấn đề nhân quyền và đạo đức kinh doanh. Họ quay ra ngụy biện cho chế độ cộng sản, giúp đỡ chế độ này tìm những điều kiện mậu dịch thuận lợi với phương Tây, đặc biệt với Hoa Kỳ. Họ vận động các chính quyền phương Tây bình thường hoá quan hệ thương mại, ngoại giao, chấp nhận guồng máy độc quyền đảng trị…
Đáng quan tâm là những con mèo mun Trung Quốc càng ngày càng xuất hiện nhiều thêm. Giống mèo này ở xứ họ thì là “hồng Mao”, nhưng sang xứ ta thì biến thành mèo đen, để phân biệt giống “hồng Mao” Việt Nam. Giống mèo đen Trung Quốc vừa háo hức, vừa tham lam và bằng mọi giá để thôn tính các thị trường và nguồn tài nguyên mới để phục vụ cho chiến lược thực dân mới của Trung Quốc. Hầm mỏ, rừng, biển, đất đai xí nghiệp của Việt Nam đang được chuyển nhượng, sang tay cho tầng lớp tư bản thực dân này.
Đáng quan tâm vì Đảng Cộng sản Trung Quốc đã đề ra một sách lược rõ ràng mà Đảng Cộng sản Việt Nam biết mà chẳng thấy quan tâm. Trên nhật báo Giải phóng quân của Trung Quốc một lập luận về “biên giới của lợi ích quốc gia” đã được công khai trình bày. Theo lập luận này: “Nơi nào mà lợi ích quốc gia của chúng ta mở đến, thì đó là nhiệm vụ của lực lượng võ trang của chúng ta“, “Với nhiệm vụ lịch sử mới mẻ của chúng ta, các lực lượng vũ trang phải không chỉ bảo vệ ‘biên giới lãnh thổ quốc gia’ mà phải cả đến ‘biên giới lợi ích quốc gia’”, và “Chúng ta cần bảo vệ không chỉ lợi ích an ninh quốc gia mà còn cả lợi ích liên quan đến phát triển trong tương lai của quốc gia”.
Khi miếng ăn bị va chạm, giống mèo thường tranh chấp lẫn nhau. Trước mèo đỏ Việt Nam háu thắng và tham lam, các mèo trắng Tây Phương thường lặng lẽ bỏ của chạy lấy người. Công ty hầm mỏ lớn nhất Úc, BHP, từ 1975 vẫn ăn chực nằm chờ tại Việt Nam. Chỉ ít lâu sau khi Đảng Cộng sản Việt Nam cho phép làm ăn đã phải rút khỏi Việt Nam. Đây là một thí dụ điển hình. Với giống mèo đen Trung Quốc, mọi tranh chấp tại Việt Nam đã có “Giải Phóng Quân Trung Quốc” luôn sẵn sàng “bảo vệ quyền lợi Quốc Gia”.
Mô hình Trung Quốc thiếu một hệ thống luật pháp vô tư và chính trị minh bạch, quyền lực nằm trong tay các đảng viên tạo ra hiện trạng tham nhũng. Hiện trạng này vươn tới tầm mức quốc tế khi các con mèo trắng, mèo đen sử dụng đồng tiền mua chuộc nhà cầm quyền cộng sản để bảo vệ công việc làm ăn. Tham nhũng đã lan tràn đến mọi cơ cấu hạ tầng, trở thành một quốc nạn ảnh hưởng khi trực tiếp, khi gián tiếp đến từng người Việt Nam.
Hàng loạt các cuộc đình công đòi tăng lương, đòi bảo đảm quyền lao động. Nhiều cuộc biểu tình đã xảy ra ở các vùng nông thôn do việc quản lý đất đai và tham nhũng của các quan chức địa phương. Đây là hậu quả của mô hình Trung Quốc.
Cộng thêm trình độ quản lý kinh tế yếu kém, Việt Nam đang dẫn đầu về mức độ lạm phát, nhiều lần phải phá giá đồng tiền, đầu tư và xuất cảng sút giảm, nạn thất nghiệp gia tăng, vay mượn nước ngoài mỗi lúc một nặng thêm… Từ Vận động Mô hình này, Trung Quốc đã chuyển tài nguyên và nhân lực quốc gia thành tư bản. Đảng Cộng sản Trung Quốc trở thành ông chủ nợ quốc tế đầy quyền lực. Trong khi ấy, vì bắt chước, không tư tưởng chỉ đạo và kém tài năng, hàng hoá rẻ phẩm chất kém của Trung Quốc tràn ngập thị trường Việt Nam. Việt Nam trở thành con nợ thế giới nói chung, của Trung Quốc nói riêng.
Dưới ba tầng tư bản đỏ, trắng và đen cùng lúc bóc lột và tệ nạn cửa quyền tham nhũng, đa số dân chúng càng ngày càng trở nên nghèo khổ hơn. Ngược lại, thiểu số đại gia tư bản đỏ thì càng ngày càng giàu có và quyền thế hơn. Khoảng cách chênh lệch giàu nghèo đang ngày một sâu hơn, đến mức độ không kềm hãm được sẽ là nguyên nhân cho mọi biến động xã hội – chính trị có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Mỗi lần Đại hội Đảng là mỗi lần giới cầm quyền cộng sản chia nhau quyền lực và quyền lợi quốc gia. Càng ngày các phe nhóm trong Đảng Cộng sản càng công khai, tranh giành và đấu đá nội bộ càng dữ tợn hơn, càng lộ liễu hơn. Thêm vào đó là bàn tay của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thọc xuống tận hạ tầng cơ sở Đảng Cộng sản Việt Nam để thu xếp tay chân từ địa phương đến trung ương nhằm bảo vệ quyền lợi Trung Quốc.
Đảng Cộng sản Việt Nam đi ngược quyền lợi dân tộc
Cựu Thiếu tướng quân đội cộng sản, kiêm Đại sứ Trung Quốc, ông Nguyễn Trọng Vĩnh đã mở đầu bài viết mới nhất như sau: “Có thể nói bành trướng là một bản chất bất biến của những người cầm quyền Trung Quốc, một sản phẩm mang tính Đại Hán được kế thừa nguyên vẹn từ thế hệ này sang thế hệ khác và phát triển đến mức ngang ngạnh nhất cùng với Nhà nước Trung Hoa hiện đại”. Lời mở đầu của ông không phải là mới. Khi chiến tranh Việt – Trung xảy ra năm 1979, Đảng Cộng sản Việt Nam đã cho công bố tập tài liệu Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua. Tập tài liệu này nói rất rõ tham vọng bá quyền Đại Hán của giới cầm quyền Bắc Kinh.
Từ tham vọng bá quyền này, nhiều phần đất ông cha ta để lại, như thác Bản Giốc, ải Nam Quan, đã được Đảng Cộng sản Việt Nam cho sáp nhập lãnh thổ Trung Quốc. Hằng chục ngàn cây số vuông vịnh Bắc Bộ cũng đã chính thức thành lãnh hải Trung Hoa. Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông đang bị quân đội Trung Quốc chiếm đóng. Vùng lãnh hải thuộc kiểm soát của Việt Nam càng ngày càng bị thu hẹp. Đảng Cộng sản Việt Nam đã để mặc cho Quân đội Trung Quốc bắn, bắt, cướp tàu, đòi tiền chuộc khi các ngư dân Việt Nam đánh bắt trên vùng lãnh hải đất nước. Trong khi đó tàu đánh cá Trung Quốc lại được tự do ra vào lãnh hải Việt Nam.
Việc Đảng Cộng sản Việt Nam để Trung Quốc khai thác bauxite Tây Nguyên hiện đang bị dư luận lên án. Nay Đảng Cộng sản Việt Nam lại cho tư bản Trung Hoa mua (hoặc thuê dài hạn 50 năm) 264 ngàn hecta rừng của các tỉnh từ Quảng Ninh đến Bình Dương. Riêng việc này, ông Nguyễn Trọng Vĩnh đã phân tích rất rõ và kết luận: “Đây không chỉ là hành động bành trướng mà là sự phá hoại kinh tế, phá hoại môi trường, phá hoại đời sống của nhân dân và phá hoại an ninh đất nước một cách gớm ghê, thâm hiểm.”
Ông Nguyễn Trọng Vĩnh còn chỉ thấy: “Trung Quốc sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra cạnh tranh với các nước, đầu tư xây dựng công trình, xí nghiệp và một khi trúng thầu xây dựng nhiều công trình (trên thực tế họ đã trúng thầu khắp từ Bắc, Trung, Nam, nhưng hình như chưa một cơ quan có trách nhiệm nào thống kê xem con số là bao nhiêu), họ đưa ồ ạt lao động của họ vào, cộng với vô số người Trung Quốc vào theo đường du lịch. Thế là từ trên rừng đến đồng bằng, ven biển có hàng vạn người Trung Quốc tự do cư trú, đi lại không kiểm soát được, tạo thành đạo quân thứ 5 của những người cầm quyền Trung Quốc. Mối nguy tiềm ẩn ra sao tưởng không cần phân tích cũng đã rõ!”
Đảng Cộng sản Trung Quốc dùng quyền lực và quyền lợi tạo ảnh hưởng từ trung ương đảng đến hạ tầng cơ sở, từ kinh tế đến chính trị văn hoá, từ tư tưởng đến hành động… Việt Nam đang trở thành một chư hầu, một bán thuộc địa, một tỉnh nhỏ nghèo của Trung Quốc. Thế mà các bạn sinh viên học sinh, các anh chị văn nghệ sỹ chỉ vì biểu tình đòi Trung Quốc trả lại Hoàng Sa, Trường Sa, Biển Đông cho Việt Nam, đã bị Đảng Cộng sản Việt Nam thẳng tay đàn áp.
Để kỷ niệm lần thứ 60 Ngày thiết lập quan hệ ngoại giao Trung – Việt, giới cầm quyền Hà Nội đã gởi điện đến giới cầm quyền Bắc Kinh chúc mừng tình đồng chí anh em thắm thiết lâu dài. Thì ngay tại Hà Nội, giới cầm quyền Hà Nội lại nhận lời răn đe dạy bảo từ Đại sứ Trung Quốc, Tôn Quốc Tường, “Cùng hợp tác làm ăn thì phát triển, còn đấu tranh thì thất bại”. Trước đây, ông Tường cũng đã khuyên răn giới cầm quyền Hà Nội “tạm gác lại những tranh chấp, cùng nhau khai thác biển Đông”. Trước những răn đe dụ dỗ công khai và ngạo mạn như thế mà Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không dám mở lời phản đối để bảo vệ chủ quyền, danh dự và thể thống quốc gia. Rõ ràng Đảng Cộng sản Việt Nam không phải chỉ đi ngược quyền lợi đất nước, dân tộc, mà còn phản bội bao đồng chí của họ đã bỏ mình trong cuộc chiến Việt – Trung (1979-89).
Mô hình Trung Quốc – đàn áp chính trị tại Việt Nam
Hai mươi năm trước, lập luận “đổi mới kinh tế sẽ dẫn đến đổi mới chính trị” được khá nhiều người ủng hộ. Thực tế ngược lại, càng ngày mức độ đàn áp chính trị càng lộ liễu, càng dữ tợn hơn.
Chỉ trong vòng hai tháng qua, Đảng Cộng sản Việt Nam đã mang hằng loạt các nhà đấu tranh dân chủ ra xét xử. Các ông Trần Anh Kim, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung thì bị khép án “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. Các ông Lê Thăng Long, Phạm Văn Trội, Trần Đức Thạch, Vũ Văn Hùng, Nguyễn Xuân Nghĩa, Ngô Quỳnh, Nguyễn Mạnh Sơn, Nguyễn Văn Tính, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Kim Nhàn và bà Phạm Thanh Nghiêm bị xử về “Tội tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN”. Riêng bà Trần Khải Thanh Thủy bị ba năm rưỡi tù giam, với tội danh ngụy tạo ”cố ý gây thương tích”.
Các phiên toà xử các nhà dân chủ Việt Nam đều vội vã, kín đáo cho xong chuyện. Bản án đều đã được viết sẵn. 17 vị trên, cũng như các nhà dân chủ hiện đang bị cầm tù, chỉ có một tội duy nhất là yêu nước. Họ mong muốn cho đất nước dân chủ và toàn vẹn lãnh thổ. Với Đảng Cộng sản Việt Nam, yêu nước không yêu “Đảng” là một trọng tội.
Cũng cần nói đa số các vị nêu trên là thành viên Khối 8406, một tổ chức quần chúng đấu tranh với “mục tiêu giải thể chế độ cộng sản độc tài toàn trị, giành lại các quyền tự do dân chủ cho dân tộc Việt Nam bằng đường lối bất bạo động”. Khối đã gần vượt qua 4 năm thử thách. Từ chỉ gồm 118 thành viên ban đầu, nay đã tăng lên hàng chục ngàn thành viên gồm đủ mọi tầng lớp dân chúng và được nhiều quốc gia và tổ chức quốc tế công nhận. Khối đã trực diện thách thức quyền lực của Đảng Cộng sản Việt Nam và vì thế nhiều thành viên trong Khối đã bị bắt bớ, tù đày, cô lập.
Không phải chỉ riêng các nhà đấu tranh cho dân chủ, anh chị em sinh viên học sinh khi biểu tình đòi Trung Quốc trả Hoàng Sa, Trường Sa cho Việt Nam cũng gặp không ít khó khăn. Các nhà báo, các blogger, giới trí thức đối kháng cũng luôn bị công an cộng sản quấy nhiễu. Tín đồ các tôn giáo Cao Đài, Hoà Hảo, Công giáo, Phật giáo đều bị đàn áp.
Chiến lược mới của Phương Tây
Ông Ngụy Kính Sinh còn có bài viết cho rằng Phương Tây đã nhận ra những sai lầm quá khứ trong quan hệ với Trung Quốc và Việt Nam. Họ đã thay đổi chiến lược và hai Đảng Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc đang đứng “bên bờ vực của sự thay đổi hay sụp đổ”.
Thật vậy, gần đây Hoa Kỳ về mặt quân sự và chính trị đã quan tâm hơn đến các quốc gia Đông Nam Á và biển Đông, nơi tàu bè các quốc gia Tây phương thường xuyên qua lại. Phương Tây cũng quay trở lại chiến lược cạnh tranh đối đầu trong kinh tế. Kiểm tra chặt chẽ và thông tin rộng rãi về các hàng hoá thực phẩm kém phẩm chất. Lên án việc bóc lột nhân công tại Trung Quốc và Việt Nam. Ngăn cản việc xuất cảng kiến thức và kỹ thuật cao cấp. Không chấp nhận việc đầu tư Trung Quốc vào một số khu vực chiến lược, như hầm mỏ. Đòi hỏi Trung Quốc phải làm ăn lương thiện, như google. Chống tiếp tay hối lộ, tham nhũng tại Việt Nam và Trung Quốc. Đó là những hành động cụ thể mà quốc gia Tây phương đã đang và sẽ tiếp tục tiến hành.
Sự thay đổi chiến lược này có thể ép buộc các đảng Cộng sản phải cải cách, hoặc sẽ bị sụp đổ. Ông Ngụy Kính Sinh giải thích các phương tiện truyền thông công cộng là những công cụ chính để huy động người dân. Đây là lý do tại sao chế độ cộng sản Trung Quốc quan tâm rất lớn vào việc ngăn chặn các thông tin trên cả báo chí lẫn Internet. Vì thế các thành phần đối kháng ở nước ngoài có nhiệm vụ phải liên tục sử dụng các phương tiện truyền thông để tích cực cổ động cho nền dân chủ và tự do. Lo sợ sự sụp đổ của Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ dẫn đến sự sụp đổ của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đảng này đã tiếp tay hay ra tay liên tục tấn công phá hoại các mạng tự do trong phong trào dân chủ tại Việt Nam.
Ông cũng cho rằng cần hợp tác với một chính sách bảo vệ thị trường của các nước dân chủ bởi “Trận chiến mậu dịch này sẽ không có lợi cho hệ thống tư bản quan liêu; nhưng sẽ chỉ có lợi cho những người lao động ăn lương giờ và lương năm, hay những nguồn vốn tư nhân của các nước, đó là biện pháp tốt nhất để đẩy mạnh cho cuộc cách mạng dân chủ và để tránh các cuộc nổi dậy làm cho đất nước bị rối loạn.”
Cao trào yêu nước tại Việt Nam
Trong chuyến viếng thăm báo Người Việt, ông Ngụy Kính Sinh cũng chia sẻ việc phong trào tại Việt Nam dùng “lòng yêu nước” trong việc tranh chấp về biển đảo giữa Trung Quốc và Việt Nam để tấn công nhà nước Hà Nội ‘là một hành động ngây thơ’ khiến ông hơi quan tâm.” Ông nói tiếp “Ðừng rơi vào cái bẫy của nhà cầm quyền!” Theo ông, các chế độ độc tài cộng sản “rất điêu luyện” trong việc “lợi dụng lòng yêu nước” để mị dân, với mục đích “cướp chính quyền hay củng cố chế độ của họ” như lịch sử đã chứng minh. Ông cho biết: “Ngày nay, Trung Quốc đang dùng tinh thần quốc gia để cai trị dân họ, và Việt Nam cũng thế!”
Với Trung Quốc, suy nghĩ của ông hoàn toàn đúng. Nhà cầm quyền Bắc Kinh đang cố đạt những thành tích vượt bậc từ chương trình không gian đến tổ chức Thế vận hội và Hội chợ Thế giới. Các thành quả của Mô hình Trung Quốc cũng luôn được bộ máy tuyên truyền ca ngợi từ kỹ năng kinh tế đến sức mạnh quân sự Trung Quốc. Trên các diễn đàn internet, các blogger, hàng chục triệu những thanh niên nam nữ giận dữ tin theo các cáo buộc của Đảng Cộng sản Trung Quốc về phong trào độc lập của Tây Tạng và Uighur. Họ cũng công kích các quan điểm không thừa nhận “tính ưu việt bẩm sinh” của mô hình Trung Quốc. Họ cũng giận dữ vì “Tam Sa, Nam Sa là của Trung Quốc” và đang bị bọn vong ơn Việt Nam chiếm giữ…
Trường hợp Việt Nam thì trái lại. Ngay như ông Tống Văn Công một đảng viên kỳ cựu còn nhận ra Đảng Cộng sản Việt Nam cần quay về với dân tộc để trở thành một “Đảng của dân tộc”. Ông Công cũng cho rằng “Trung Quốc không có Hồ chí Minh!” và “Chúng ta chỉ cần trở về nguồn, về với Hồ Chí Minh: ‘Tôi chỉ có một Đảng, Đảng Việt Nam’”. Thực ra Đảng Cộng sản Việt Nam cũng cố gắng hết sức sử dụng hình ảnh Hồ chí Minh để trì hoãn sự sụp đổ của chế độ cộng sản. Tuy nhiên, càng cố gắng thì càng lộ ra những sự thực về Hồ Chí Minh, người nói một đằng làm một nẻo. Riêng đa số dân Việt, ngay cả những người thuộc thế hệ trẻ, đều biết câu nói của cố Tổng thống Nguyễn văn Thiệu: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”.
Ngay cả đến các cựu tướng lãnh quân đội cộng sản, như các ông Võ Nguyên Giáp, Đồng Sỹ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh…, cũng nhận ra nhóm cầm quyền hiện nay đang bán dần đất nước cho ngoại bang Trung Quốc. Trong quân đội hiện tại, đa số cán bộ trung và cao cấp đều trưởng thành trong cuộc chiến tại Cam Bốt và cuộc chiến chống bá quyền Trung Quốc. Họ cũng nhận ra nhóm cầm quyền hiện nay phản bội các đồng chí hay chiến hữu của họ đã bỏ mình trong cuộc chiến chống xâm lăng 1979-89. Họ cũng nhận ra không dại gì đi làm bia đỡ đạn cho các đại gia tư bản đỏ. Và cũng vì thế, Đảng Cộng sản rất sợ quân đội sẽ trung thành với Tổ quốc, đứng về phía người dân để giành lại các quyền tự do cho dân tộc.
Chiến tranh sẽ xảy ra?
Ông Ngụy Kính Sinh còn nói: “nếu ‘bị dồn vào đường cùng,’ thậm chí, Việt Nam có thể khai chiến tranh với Trung Quốc, và dĩ nhiên là họ sẽ thua trận, nhưng họ vẫn sẽ thắng lớn, vì họ đã ‘lợi dụng lòng yêu nước’ để hợp pháp hoá được chính quyền của họ.” Điều này người viết đồng ý với ông, vì người quốc gia chúng ta thường đặt quốc gia và tình tự dân tộc bên trên nên rất dễ bị Đảng Cộng sản lợi dụng. Và vì để chiếm giữ quyền lực chính trị, Đảng Cộng sản đã đưa đất nước đưa dân tộc từ cuộc chiến này sang cuộc chiến khác, gây bao phân hoá dân tộc. Và cũng vì vậy, chúng ta phải chủ động giành lại quyền tự quyết dân tộc, tránh chiến tranh chỉ gây đau khổ tang tóc cho đồng bào ruột thịt.
Nếu chiến tranh xảy ra trước khi người dân giành lại được quyền tự quyết dân tộc là một đề tài lớn cần tâm trí của nhiều người.
Kết
Người viết xin cám ơn nếu bạn chưa kết luận bài viết chỉ gồm những “wishful thinking”. Hai mươi năm trước, người viết được chứng kiến sự sụp đổ bức tường Bá Linh, chứng kiến sự đứng dậy của các dân tộc bị trị Đông Âu, rồi chứng kiến sự sụp đổ của đế quốc Liên Sô một thời “bách chiến bách thắng”.
Hai Đảng Cộng sản Việt Nam – Trung Quốc: Đảng nào sẽ sụp trước? Nếu chúng ta không chủ động mà chỉ ngồi đợi cách mạng Trung Hoa, thì lẽ đương nhiên Việt Nam sẽ là kẻ đi sau.
Melbourne, Úc Đại Lợi
Nguyễn Quang Duy
-
Bùi Bảo Trúc Bạn ta, Hôm đi mua sách cũ với người bạn mấy tuần trước, tôi mua được bức poster The Old Guitarist của Picasso đóng khung rất đ...
-
Tích ngã vị sinh thì. Minh minh vô sở tri. Thiên công hốt sinh ngã. Sinh ngã phục hà vi. Vô y sử ngã hàn. Vô phàn sử ngã ky. Hoàn nhĩ công s...
-
Bill Hayton (Đinh Từ Thức dịch) Lời người dịch: Bill Hayton là ký giả thường trú của BBC tại Việt Nam vào năm 2006-7. Trong khoảng thời gia...