10 thg 6, 2010

Chân Chính, Tử Tế, Trong Sáng

Ts. Nguyễn Đình Thắng

Một tập thể chỉ vững bền khi thiết lập và bảo tồn được mối quan hệ lành mạnh giữa các thành viên. Tập thể có thể là một nhóm, một tổ chức, một cộng đồng hay một xã hội.
Quan hệ lành mạnh dựa trên niềm tin ngày càng tăng trưởng giữa đôi bên. Điều này không phải ai cũng hiểu. Thậm chí có người đeo đuổi lý tưởng xây dựng xã hội tốt lành nhưng thưởng xuyên phá huỷ niềm tin bằng thái độ thiếu chân chính, thiếu tử tế, thiếu trong sáng.

Họ như người cố công xây căn nhà vững chắc nhưng luôn tay đục khoét nền móng, cột kèo.

Đó là cung cách của các đảng viên cộng sản. Họ nêu cao lý tưởng đại đồng nhưng luôn luôn sống trong sự lừa dối, giả dạng. Họ gọi đó là đạo đức cách mạng.

Ở thời kỳ còn hoạt động trong bóng tối, họ trình diện, qua sinh hoạt ngoại vi của đảng, như người vô tư, độc lập, để làm quen, lôi kéo người khác theo mình. Họ bội tín từng giờ từng phút vì người khác chân tình còn mình thì đeo mặt nạ. Căn bản của mối quan hệ không phải là niềm tin mà là sự giả dối ngay từ thuở đầu. Một tổ chức sinh hoạt như vậy thì sẽ gồm những ai?

Nó sẽ chỉ giữ lại những người thiếu sáng suốt nên tiếp tục bị ru ngủ.

Nó sẽ chỉ giữ lại những người thiếu bản lãnh nên dù thấy vấn đề nhưng không dám rời bỏ.

Nó sẽ chỉ giữ lại những người đồng loã vì cuồng tín hoặc vì quyền lợi cá nhân.

Tiến trình tự nhiên của một tổ chức như vậy là sẽ chỉ còn trật lại những ai giống lông, giống cánh và biến dần thành tổ chức băng đảng. Nhiều cuộc nghiên cứu cho thấy rằng một tổ chức như vậy càng phát triển thì nó càng huỷ hoại tập thể rộng lớn hơn ở chung quanh. Băng đảng mafia lộng hành ở Chicago thời xưa đã đục khoét nền móng pháp trị ở thành phố này. Sự thành công của đảng cộng sản ở Việt Nam là thảm bại của cả dân tộc.

Thế nhưng không phải ai cũng học được bài học này. Có người tranh đấu cho sự tốt lành của đất nước nhưng đang đi theo vết xe đổ ấy.

Chẳng hạn có thành viên của tổ chức chính trị trong hàng chục năm phủ nhận thân thế khi sinh hoạt trong cộng đồng, khi gia nhập các đoàn thể quần chúng, cho đến một ngày họ xuất hiện như phát ngôn viên, nhân vật chủ chốt, thành viên kỳ cựu của tổ chức. Họ cho như vậy là tinh vi, khéo léo, hay ho. Thực ra họ bội tín hàng ngày hàng giờ, và hàng giờ hàng ngày họ phá huỷ niềm tin và đục khoét nền móng của sự lành mạnh trong cộng đồng, trong xã hội; họ đang đẩy lùi triển vọng dân chủ cho Việt Nam và lũng đoạn nền dân chủ ở đất nước cưu mang; họ đang góp phần biến tổ chức của họ thành băng đảng.

Họ mất dần đi ý thức về đạo đức nhân bản. Thay vì xây dựng và trân quý con người, họ dùng người như phương tiện để đạt mục đích. Qua công tác can thiệp cho đồng bào xin tị nạn do cuộc đàn áp đang diễn ra ở Việt Nam, tôi gặp những người có lòng đã bị chính tổ chức của họ sử dụng như vật tế thần. Sự thiếu chân chính ngày càng chồng chất đã dẫn đến những hành động nhẫn tâm, thiếu đạo đức.

Có một người trẻ giải thích với tôi rằng có người sẵn sàng hy sinh vì đại cuộc. Đúng vậy. Tuy nhiên, điều này khác với tình trạng nhân danh đại cuộc để hy sinh người khác.

Có một người trẻ khác lại lập luận rằng có những việc phải bảo mật nên không thể tiết lộ thân thế. Bảo mật khác với lừa néo để lôi kéo. Trong trường hợp thân thế của mình phải bảo mật vì nhu cầu công tác thì hãy tập trung vào công tác mật ấy, chứ đừng liên lạc, móc nối và chiêu dụ người khác dưới một lớp nguỵ trang. Việc phát triển tổ chức không cần đến điệp viên.

Những người thực tâm với tiền đồ của dân tộc, với tương lai của cộng đồng và với nền dân chủ của xã hội nơi mình đang sinh sống cần tâm niệm một điều: tuyệt đối đòi hỏi và bảo vệ sự chân chính, tử tế, trong sáng trong quan hệ giữa con người với nhau.

12 THÁNG ANH ĐI