13 thg 10, 2010

TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ

Lê thị Công Nhân
Hà Nội, June 12th 2010

Riêng tặng Cha Vũ Khởi Phụng và giáo xứ Thái Hà, Hà nội – Việt Nam

I have a dream !
Tôi có một giấc mơ,
đến một ngày
trên thế gian
sẽ không còn
cộng sản.

Khi ấy, người nông dân quê tôi
sẽ không còn lam lũ ngoài đồng nắng
chang chang
ướt đầm áo giọt mồ hôi
bão tố gió mưa
đơn côi
trên đồng quạnh vắng
cho lúa được vàng bông
trĩu hạt !
Nhưng,
phải cống nạp nuôi chính quyền độc tài cộng sản
hơn (một) nửa mất rồi,
Còn đâu !

Khi ấy, người trí thức nước tôi
sẽ tự nhiên cất lên lời chân thật
Vì chiếc còng số 8
và điều luật số 88
đã bị đánh bật
ra khỏi tư tưởng
cùng với nó là điều luật số 79, 87,
và 258 …
quái dị đến thiên tài !
là đặc sản của nước chúng tôi
và những nước anh em xã hội chủ nghĩa khác
Hỡi ôi !
Anh em ư ?
Liên minh ma quỷ thì đúng hơn !
sánh bước cùng nhau
chiếm đoạt âm ti
cho riêng mình,
mãi mãi !

Khi ấy, văn nhân và nghệ sỹ nước tôi
sẽ tuôn tràn cảm xúc nghĩ suy
mà không phải
tụt nó xuống (người ta vẫn thường hay nói “Tụt cả cảm xúc !”)
dấu nó đi,
treo nó lên,
túm nó lại,
hoặc đơn giản hơn

lờ nó đi.
Coi như mình chẳng có cảm xúc nghĩ suy gì
chân thật cả !
và khi ấy,
nền thi ca nghệ thuật
ở xứ sở tôi
sẽ trỗi dậy
dẫu phải làm lại từ đầu.
Nhưng
một bước chân thôi
trên con đường chân thật (nếu bạn cả gan dám bước vào)
cũng đã ngất ngây rồi !
Thật đấy !
Thử mà coi !

Khi cộng sản không còn bóng dáng
trên quê hương tôi
thì người luật sư
sẽ thật sự
là trái tim của nền dân chủ !
Hùng biện, diễn thuyết
tranh luận, bào chữa
mà không sợ
bị tống vào tù
chỉ vì không chịu
xuẩn ngu
ca ngợi băng đảng cộng sản quang vinh muôn năm ? ! ? !
và một cái xác ướp điêu toe (làm bằng composite)
là vĩ đại,
là chân lý duy nhất
của trần gian.


Khi ấy,
sẽ không còn những gian nan
của người công nhân lao động lầm than
với đồng lương rẻ mạt
như không thể nào rẻ hơn được nữa !

Và sẽ không còn những khổ nạn
mà giới tu sĩ chân chính phải gánh chịu
vì thường xuyên mắc phải
cái tật
trót dại ? ! ? !
cứ đòi tự do tôn giáo và tín ngưỡng
lại còn tơ tưởng ! ? ! ?
đòi thêm
những tài sản bị chiếm đoạt bất công
để thờ phượng
Đức Chúa trời, là Ông Trời, là Thượng đế
là Đấng Tạo hóa
của chúng ta
và hỡi ôi,
cũng là của người cộng sản nữa !
Vì Người là đấng ban sự sống
của muôn loài !

Vậy thì, những người cộng sản hỡi,
nếu các người vẫn còn sống
thì chắc chắn điều đó
phải có ý nghĩa rồi ! (Tôi vẫn biết thế mà.)
Đó là
để cho những người có lương tri
và chút quả cảm còn sót lại,
chút tự trọng còn rơi rớt lại,
chút danh dự
bỗng dưng được tìm thấy
sau một thời gian bị thất lạc (khá lâu !)
“lên án mạnh mẽ”

“kịch liệt phản đối”
chế độ độc tài cộng sản
tàn ác dã man,
thâm độc mọi rợ,
ngu dốt vượt trội,
xa xỉ bậc nhất,
hoang tưởng cực độ,
NÓI DỐI THÀNH THẦN !
..v…v…và…v…v !

Khi ấy,
mọi người sẽ lại tìm thấy
Ý nghĩa của cuộc đời mình

Phải sống cho nhau
và biết hy sinh vì đồng loại,
là người anh em của mình
do Đấng Tạo hóa
hằng ban,
Yêu thương !

Tôi có một giấc mơ
chưa chắc đã thành sự thật
trong đời mình,
và tôi dám nói ra /tiết lộ /chia sẻ /tâm sự
kêu gào thảm thiết
một cách mạnh mẽ và công khai
cho mọi người cùng biết
rằng:
Tôi không câm,
Có tai không điếc,
Có mắt chẳng mù,
và một trái tim (chẳng may) vẫn còn rung cảm
một lương tâm không bị sún
vì chưa gãy hết răng
(nó cắn rứt tôi mỗi ngày !
Có Chúa chứng giám cho tôi điều ấy !)
cái đầu vẫn còn biết suy nghĩ
và mơ mộng
về những điều cao siêu,
nhưng thật ra thì đơn giản,

Tính trung thực và Lòng dũng cảm
nền tảng đạo đức
của con người !

Nhưng,
Ai ?
Sẽ tái lập và gìn giữ
Điều này ?

“Tôi,
(oắt con tép riu Lê thị Công Nhân)
Xin góp
Một bàn tay.”

Vậy,
Phần còn lại
Sẽ chờ
Ai đây ?

Lê Thị Công Nhân
Hà Nội, 12/06/2010



Công an mỗi khi sỉ vả tôi thì thường gọi tôi là “Đồ oắt con, con nhãi ranh, đồ nhãi nhép, mấy cái tuổi ranh ..v…v…mà phạm tội tày đình”. Tôi quyết định là sẽ không coi cách công an gọi tôi như vậy là một tội lỗi của họ với riêng tôi, vì xét thấy: mình cũng trẻ thật, thôi thì cứ coi mình là oắt con tép riu cho nó vui ! ? ! ?

Người nào đó giỏi về ngoại ngữ xin vui lòng dịch ra tiếng các nước vẫn còn nằm dưới sự cai trị của độc tài cộng sản, và chuyển đến họ như là một sự chia sẻ nhỏ bé của những người cùng khổ đồng cảnh ngộ. Xin hàm ơn rất nhiều !

12 THÁNG ANH ĐI