Lời nhắn của
người chết trận cuối cùng
Cho những bạn bè và chiến hữu
của tôi đã chết ngày 29-3-1975
Tôi nhận lời anh nhắn
Từ mộ chiến trường xưa
Anh nằm bên đèo heo hút gió mưa
Nhan khói lạnh,
Thân xác rữa tàn theo tháng ngày quên lãng
Anh ngã xuống
Để bạn bè di tản
Để quan tướng nào bỏ trận chiến chạy xa .
Lúc thanh bình
Giành giựt bã vinh hoa
Cơn quốc biến
Tìm đường bôn tẩu trước
Như rắn không đầu,anh còn làm gì được
Viên đạn cuối cùng
Anh hướng thẳng phía quân thù
Rồi với viên đạn thù
Anh ngủ giấc nghìn thu
Anh ngã xuống mang trọn tình dân tộc .
Người vợ trẻ
Ngày cuối cùng loạn ly tang tóc
Hớt hải tìm xác chồng,nhưng biết tìm đâu
Bạn bè anh –đứa đầu sông
Đứa góc núi,đứa rừng sâu,
Đứa tù ngục,đứa tìm đường vượt biển
Chiếc poncho – áo quan người lính chiến
Tấm thẻ bài – bia mộ của đời trai
Khách qua đèo chẳng cần biết là ai
Vứt nắm đất
Trên xác thân anh cho bớt mùi sình thối
Trận chiến cuối cùng
Phơi bày bao điều giả dối
Ai anh hùng ?
Ai mạc mặt ?
Ai vị quốc ?
Ai gian manh ?
Ai chiến trường gục ngã ?
Ai hậu tuyến giành giựt lợi danh ?
Tôi vì anh
Muốn thét lên cho vỡ toang cơn uất hận
Nốc chén rượu,
Ngâm bài “cuồng ngâm của tên thất trận “ 1
Rồi khóc cho bạn bè
Ngủ lịm chiến trường xưa
Cho bao oan hồn vất vưởng cõi hoang sơ
Nghe hiu hắt đêm sâu hồn ma rú
Anh gửi lời anh theo cơn gió hú
Vượt đại dương ,
Đến tận cõi trời xa
Lời anh như một bản hùng ca
Trao thắm thiết cho bạn bè thủa trước
Rượu có say
Đừng quên hờn mất nước
Tình có nồng
Xin nhớ nỗi đau xưa
Hãy đứng thẳng dù là người thua cuộc
Lịch sử đang chờ xóa vết bùn nhơ .
Dư Mỹ
.1 .Đầu đề bài thơ của Trần Hoài Thư
người chết trận cuối cùng
Cho những bạn bè và chiến hữu
của tôi đã chết ngày 29-3-1975
Tôi nhận lời anh nhắn
Từ mộ chiến trường xưa
Anh nằm bên đèo heo hút gió mưa
Nhan khói lạnh,
Thân xác rữa tàn theo tháng ngày quên lãng
Anh ngã xuống
Để bạn bè di tản
Để quan tướng nào bỏ trận chiến chạy xa .
Lúc thanh bình
Giành giựt bã vinh hoa
Cơn quốc biến
Tìm đường bôn tẩu trước
Như rắn không đầu,anh còn làm gì được
Viên đạn cuối cùng
Anh hướng thẳng phía quân thù
Rồi với viên đạn thù
Anh ngủ giấc nghìn thu
Anh ngã xuống mang trọn tình dân tộc .
Người vợ trẻ
Ngày cuối cùng loạn ly tang tóc
Hớt hải tìm xác chồng,nhưng biết tìm đâu
Bạn bè anh –đứa đầu sông
Đứa góc núi,đứa rừng sâu,
Đứa tù ngục,đứa tìm đường vượt biển
Chiếc poncho – áo quan người lính chiến
Tấm thẻ bài – bia mộ của đời trai
Khách qua đèo chẳng cần biết là ai
Vứt nắm đất
Trên xác thân anh cho bớt mùi sình thối
Trận chiến cuối cùng
Phơi bày bao điều giả dối
Ai anh hùng ?
Ai mạc mặt ?
Ai vị quốc ?
Ai gian manh ?
Ai chiến trường gục ngã ?
Ai hậu tuyến giành giựt lợi danh ?
Tôi vì anh
Muốn thét lên cho vỡ toang cơn uất hận
Nốc chén rượu,
Ngâm bài “cuồng ngâm của tên thất trận “ 1
Rồi khóc cho bạn bè
Ngủ lịm chiến trường xưa
Cho bao oan hồn vất vưởng cõi hoang sơ
Nghe hiu hắt đêm sâu hồn ma rú
Anh gửi lời anh theo cơn gió hú
Vượt đại dương ,
Đến tận cõi trời xa
Lời anh như một bản hùng ca
Trao thắm thiết cho bạn bè thủa trước
Rượu có say
Đừng quên hờn mất nước
Tình có nồng
Xin nhớ nỗi đau xưa
Hãy đứng thẳng dù là người thua cuộc
Lịch sử đang chờ xóa vết bùn nhơ .
Dư Mỹ
.1 .Đầu đề bài thơ của Trần Hoài Thư