
MÁ
Quan Duong
Đêm .
Từng đêm
Loanh quanh miền ký ức
Trằn trọc thâu canh
Dáng má già tóc bạc màu sương
Nhức nhối thằng con sống đời chùm gửi
Có ngọn gió
đêm nay lạnh thổi
Chạnh lòng con quá đổi
Quê xưa
Tuổi thơ con
Là cánh đồng khô cháy khát cơn mưa
Má dậy sớm vục gầu vào vầng trăng
tưới nước
Khi khói lửa bùng lên
Chiến tranh ném con vào chiến cuộc
Má tiễn con đi
Nước mắt rưng tròng
Khi chiến bại sa trường thân tù tội cùm gông
Má đau đớn
nhìn con sa vào tay giặc
Khi biệt xứ thanh xuân không còn đen mái tóc
Lưng má còng thêm một lần tiễn con đi
Mắt đã lòa
Giọt lệ ướt bờ mi
Con chưa kịp về
má đã vội ra đi
Bỏ quên giọt buồn đọng hoài trên khóe mắt
Thẩn thờ con nhặt
Mang theo vào những giấc mơ xa
Ngọn cỏ nỉ non
Còm cõi
Hắt hiu già
Ba lần con đi
Má ba lần đưa tiễn
Má một lần đi
Con không tiễn má được một lần
Má chỉ một lần đi
không thấy mặt thằng con
mãi lang thang xứ người
Làm thân chùm gửi
Má ơi !
Con gió đêm nay
Lạnh thổi
Chạnh từng cơn
Quá đổi
Quê xa
Quan Duong