29 thg 11, 2009

Hồi ký 10 ngày tạm giữ (2-12.9.2009)của blogger Mẹ Nấm

LTS: Blogger Mẹ Nấm - tên thật là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh - đã bị tạm giữ ngày 2/9/2009 và được thả vào ngày 12/9/2009. Cùng với blogger Người buôn gió và phóng viên Phạm Đoan Trang, chị bị bắt và thẩm vấn về điều mà cơ quan công an nói là có dấu hiệu xâm phạm an ninh quốc gia.



Đã trải qua nhiều ngày sau biến cố đáng buồn trong cuộc đời, tôi vẫn chưa lấy lại được trọn vẹn cảm xúc của mình.

Trạng thái tinh thần những ngày này là vô cảm, không vui cũng chả buồn, không còn biết bản thân mình muốn gì, cần gì nữa.

Lạ thật, tôi không hoảng sợ, nhưng dường như có một nỗi buồn cứ lớn dần lên từng ngày trong lòng mình, nó âm thầm gặm nhấm tâm hồn và cả suy nghĩ của mình, khiến con người mình bị ô xy hóa, bị trơ trơ.

Tôi cố dành thời gian để ngẫm nghĩ và nhìn lại những ngày đã đi qua để tìm lại chính bản thân mình, tìm lại khao khát và ước mơ về một cuộc sống có sự hiện diện của sự thật, công bằng và bác ái.

Xin được trân trọng gọi tên chuỗi ngày đáng buồn ấy là “Những ngày J yêu dấu”.

****

7:53 ngày 28 tháng 8 năm 2009

Thật lòng là đang muốn khóc, muốn gào thét khi biết mình không thể làm gì để chia sẻ gánh nặng với gia đình anh G.

Tôi biết, ở đâu đó có một người làm mẹ, làm vợ như tôi đang cần một bờ vai để chia sẻ, một chỗ để tâm tình, để trút bớt chất chứa phiền muộn trong lòng.

Tôi biết, mà không làm được gì ngoài những lời an ủi chị. Biết làm gì hơn, khi chính tôi cũng là một người tù dự khuyết trong cái xã hội này???

Ở đâu đó có những người đang hỉ hả vui sướng vì họ cho rằng những người tù dự khuyết như chúng ta phải trả giá cho ý nghĩ, tư tưởng và hành động của mình.

Yêu nước mà phải trả giá liệu có chua xót quá không tôi, một người Việt tự xưng là mình yêu nước bằng cái lưng??

Yêu sự thật, nói lên những điều mà người ta muốn giấu, là tội trọng ở đất nước này sao??

Chưa bao giờ thấy xót xa như lúc này!

BỐN NGÀY SAU,

Ngày 2 tháng 9 năm 2009,

Nghỉ lễ, mọi người kéo nhau ra đường tụ tập, nhậu nhẹt.

Buồn và mệt mỏi, chỉ muốn nằm đọc cái gì đó để giải tỏa bớt những suy nghĩ đang dồn nén trong đầu.

Mọi người trong gia đình có vẻ căng thẳng vì suốt từ sáng đến giờ có khá nhiều nhân vật lạ lảng vảng quanh nhà. Cửa nhà ông đảng viên già hàng xóm cũng mở toang thì phải, lạ thật, sao lúc này lắm người đi nhầm nhà vậy ta?

17h10 ngày 2 tháng 9:

Chồng gọi, thông báo một tin chẳng vui vẻ gì mấy. Có giấy mời đi uống trà cung đình vào 8h sáng thứ Hai ngày 3 tháng 9 năm 2009.

Thật là ngộ nghĩnh, bởi xét về mặt pháp lý, mình chả có dây mơ rễ má gì với chỗ bạn chồng đang làm. Hộ khẩu thường trú nhà mình lại càng không liên quan gì đến bạn chồng, họa chăng hai đứa chỉ dính với nhau bằng tờ giấy đăng ký kết hôn có ghi địa chỉ của bạn chồng hẳn hòi ra đấy.

Bực đến nỗi muốn chửi thề, log in vào blog, để lại mỗi cái msg cho bạn bè biết mình có hẹn uống trà để mọi người yên tâm cái đã.

20h30 ngày 2 tháng 9 :

Tự nhiên thấy lo lắng, gọi lại cho chồng để dặn bạn í tối ghé về đưa giấy triệu tập cho mình kẻo sáng mai lại quên.

Bạn chồng thông báo giờ phải lên công an tỉnh để làm việc theo yêu cầu.

21h15 : Điện thoại bạn chồng, chuông reo, không ai nhấc máy.

22h00 : Không nhấc máy.

22h30 : Chập chờn lúc ngủ lúc thức, lại gọi, lại không ai nhấc máy.

23h30 : Chồng gọi, chưa kịp bắt điện thoại thì nghe tiếng chó sủa. Mẹ ra mở cửa nên mình nằm luôn.

Nghe tiếng người, tiếng chó, tiếng ồn ào nên phải choàng dậy.

Nhà lố nhố người, tổ trưởng tổ dân phố, công an phường và nhiều người mặc thường phục. Họ yêu cầu kiểm tra hộ khẩu.

Một người hỏi đến tên mình, rồi yêu cầu mình đứng dậy nghe đọc lệnh bắt khẩn cấp.

Mình vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên yêu cầu được nghe lại.

Đến lúc này vẫn chưa thể tin được là mình bị bắt, theo điều 258 của Bộ luật hình sự, lợi dụng các quyền tự do, dân chủ, xâm phạm lợi ích quốc gia.

Mình nhìn chồng mình đang ngồi trên ghế, chẳng nói được câu gì, bởi không thể tin được là sau khi bị mất liên lạc với chồng khoảng 2 tiếng rưỡi thì chính chồng mình là người dắt những người đang ngồi kia về nhà để đọc lệnh bắt mình.

Thật không thể tin nổi, mình hoàn toàn không có phản ứng gì ngoài việc đề nghị mọi người giữ im lặng cho Nấm ngủ…

Không hiểu tại sao lúc này điều khiến mình sợ hãi nhất là Nấm sẽ thức dậy rồi con sẽ òa khóc trước những gì đang diễn ra, rồi con sẽ bị chấn thương tâm lý. Không hiểu làm sao mà đầu óc mình chỉ nghĩ đến mỗi việc đó.

Công an tiến hành lục soát nhà, mình cũng chẳng buồn vào phòng để chứng kiến.

Không thể tin được là mình đã và đang bị bắt ngay trong nhà của mình.

Công an đề nghị đóng cửa lại và không cho mọi người vào, nhưng mình lại muốn mở cửa, cả dì mình cũng thế, bởi mình không sợ xấu hổ, càng có nhiều người biết mình bị bắt thế này thì càng đỡ phải giải thích sau này.

Không hiểu làm sao mà đầu óc mình cứ như một tờ giấy trắng tinh như thế này.

00h20′ : Mọi việc hoàn tất, mình bị dẫn ra xe, có ai đó còn đề nghị là còng tay mình. Sao cũng được, đằng nào thì mình cũng đã và đang bị bắt. Cuối cùng thì họ không còng tay.

Sự thật là mình đã bị bắt.

Xe chạy đến trụ sở công an phường, mẹ mình chạy xe máy theo đến tận đó. Thật lòng là mình không muốn nhìn thấy cảnh này, những người trên xe bảo mẹ mình nên chạy đến nhà riêng của hai vợ chồng mình, bởi họ cũng sẽ bắt đầu khám xét khẩn cấp bên đó.

00h30′: Mình đã làm cả nhà không ngủ.

00h45: Tại công an tỉnh Khánh Hòa, đêm yên lặng, thật không thể tin được, mình đã bị bắt đến đây.

Trong một căn phòng lớn, mình bắt đầu bị thẩm vấn.

Thật lòng là mình đang buồn ngủ đến chết đi được, mọi câu hỏi xoay quanh vấn đề in áo, chuyển áo, và mặc áo.

Cái áo thun Thành Công màu xanh lá cây có chữ STOP BAUXITE – NO CHINA / HOÀNG SA – TRƯỜNG SA là của Việt Nam / Người Việt Yêu Nước – Giữ lấy màu xanh và an ninh cho Việt Nam.

Tại sao mình dại dột đến thế?

Tại sao mình làm những công việc như thế?

Mình có khả năng ngoại ngữ tốt, có trình độ tin học, mình có thể kiếm được một công việc đủ nuôi sống bản thân???

Tại sao? Tại sao? Có rất nhiều câu hỏi tại sao như thế được đặt ra, mình đã trả lời những câu hỏi thế này khá nhiều lần rồi cho nên giờ mình không muốn lặp lại nữa.

Mình đang buồn ngủ, và mình chỉ muốn ngủ.

Cứ thế, những câu hỏi tại sao, những lời phân tích, chứng minh, dẫn giải cứ kéo dài.

Mình thấy hơi buồn cười là những người này đang cố dẫn dắt mình vào nếp nghĩ tất cả những gì mình đã làm đều chỉ vì tiền.

Xen kẻ giữa những câu hỏi là những khoảnh khắc trắng tinh trong đầu mình, bởi mình chỉ muốn ngủ.

NGÀY J THỨ NHẤT : 3/09/2009

4h sáng

Thế là trời sáng, mình đã chợp mắt được khoảng 10 phút sau khi gục xuống bàn vì chịu không nổi. Mình được đề nghị là ra sân để đi loanh quanh một vòng cho tỉnh ngủ. Có lẽ người làm việc với mình cũng không tỉnh táo hơn mình là mấy.

Mình cảm thấy đau nhói ở dạ dày, vậy là nó đã quay trở lại, bệnh đau bao tử, sau một đêm thức trắng.

6h30

Có người hỏi mình muốn ăn gì, mình đang đau, có lẽ bánh mì mềm và sữa nóng là thích hợp.

Mình không đói, chỉ thấy bụng đau nhói, mình sắp không chịu được nữa rồi thì phải.

Có một cuộc điện thoại, họ hỏi mình ai là người gọi, làm sao mà mình biết được? Có vẻ họ lúng túng vì không biết xử lý tình huống này thế nào thì phải? Họ hỏi mình, mình sẽ nói gì khi mình nghe điện thoại? Mình hỏi lại: Vậy anh muốn em nói gì?? Không biết giờ này có ai biết mình bị bắt chưa nhỉ?

Lại có điện thoại và cả tin nhắn nữa, họ lại đang bàn bạc về việc liệu có để mình nghe điện thoại hay không.

Sau này, khi được nhận lại điện thoại, mình phát hiện ra rằng, tất cả các tin nhắn và các cuộc gọi trong ngày 3 tháng 9 đều đã bị xóa sạch.

Thật là sáng ngời chính nghĩa.

7h30

Mình chịu không nổi những cơn đau này, đề nghị được nhai Malox để giảm đau và để tỉnh táo, có vẻ họ không tin là mình bị đau thì phải?

Kệ, mình đau và mình chỉ cần biết có thế.

Ăn sáng, nhai thuốc và ngồi đợi, mình nằm ngủ ngay trên ghế trong phòng vì không chịu nổi.

Có nhiều người đi ra, đi vô phòng, những người trẻ nhìn mình ái ngại.

Mệt và đau, mình chẳng cần quan tâm nữa.

Sự thật là mình vẫn không thể tin được là mình đã bị bắt.

10h30

Một phụ nữ trung niên và một bạn nữ trẻ hơn đến đưa mình sang khu trạm xá của công an để khám vì mình chịu không nổi.

Trên đường đi họ hỏi có phải mình đang mang thai hay không? Mệt đến nỗi không muốn trả lời…

Bác sĩ nhấn vào xung quanh bụng mình và hỏi tiền sử bệnh đau dạ dày.

Kết luận: có triệu chứng đau, nhưng chưa thấy dấu hiệu đau.

Mình muốn chửi thề quá đi mất bởi cái kiểu khám bệnh lạ đời này.

Đau dạ dày mà khám bằng tay và siêu âm.

Trở về khu vực công an tỉnh, mình đã bớt đau nhờ nhai 4 viên Malox.

Nhiều người bắt đầu tham gia thẩm vấn mình.

Họ muốn tranh luận một cách khoa học, nhưng hễ mình bắt đầu tranh luận là bị cắt ngang vì không đủ thời gian, và không phải lúc.

Ngộ nghĩnh thiệt.

Đến giờ ăn trưa, họ mua cơm hộp cho mình. Mình nghĩ là phải cố ăn một chút để lấy sức, nhưng sự thật là mình đang rất đau nên việc ăn uống giống như một gánh nặng. Tính ra từ sáng đến giờ, có khoảng 5 người đã tra hỏi mình, mình đã nhận đó là ý tưởng in áo và mặc áo thun phản đối dự án khai thác bauxite tại Tây Nguyên là của mình và mình phụ trách việc thực hiện ý tưởng đó.

Họ nói với mình rằng, việc khai thác bauxite là một chủ trương lớn và đúng đắn của đảng, chỉ riêng việc mình phản đối dự án đó và kêu gọi mọi người cùng phản đối là đã đủ kết tội mình vi phạm lợi ích quốc gia rồi. Họ nói, đảng và chính phủ cân nhắc từng phần của dự án, lợi ích của quốc gia được tính đến ở đây là của nhiều người chứ không phải một nhóm người. Ảnh hưởng đến nguồn nước, đến môi trường đó là phạm trù khoa học, hãy để các nhà khoa học chứng mình. Mình đã đưa dẫn chứng từ những lời cảnh tỉnh của các khoa học gia có uy tín, từ những bài viết trên mạng. Họ nói rằng, mình đã không biết cách chắt lọc thông tin, hay nói một cách văn vẻ là mình bị ngộ chữ.

14h00

Họ giải thích việc mình tham gia nhóm Người Việt Yêu Nước là sai trái và yêu cầu mình hợp tác, mình đã giao nộp tiền quỹ in áo mà mình giữ. Họ đề nghị gia đình đến gặp. Mình đã được nhìn thấy mẹ, và mình đã chịu không nổi khi mẹ khóc. Chút cứng cỏi và lạnh lùng còn sót lại đã rơi đâu mất, mình thấy thật yếu đuối khi đứng trước mặt mẹ mình, cảm giác có lỗi với gia đình dâng lên khiến mình nghẹn lời.

Mẹ về. Họ làm việc với mình thêm một lúc nữa, rồi đưa ra quyết định tạm giữ 3 ngày.

Họ nói mình không cần mang theo chăn màn vì ở trong trại tạm giữ có đầy đủ, và mình có mang theo tiền nên sẽ mua ở đó những gì cần thiết.

15h40

Xe đưa mình đến trại tạm giam công an tỉnh Khánh Hòa.

Mệt, đói và buồn ngủ khiến mình không còn tỉnh táo nữa.

16h20

Trại tạm giam – nhiều ánh mắt nhìn mình dò xét. Nhiều người chép miệng, tắc lưỡi khi nghe đến tội danh “xâm phạm lợi ích” quốc gia của mình.

Mặc kệ, mình đã quá mệt mỏi.

Trại tam giam – nơi mà phẩm giá của con người là món hàng xa xỉ, không cần biết đã bị kết án hay chưa, khi bước chân vào trại thì những ứng xử của người với người sẽ không tuân theo quy tắc, chuẩn mực. Lịch sự, tôn trọng – hai từ này có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của những người nơi đây. Giờ thì mình lờ mờ hiểu ra, vì sao những phạm nhân khó có thể tái hòa nhập với cộng đồng, họ không chịu nổi và sẽ bị thay đổi hay mài mòn bởi ánh nhìn dè bỉu, thái độ khinh khi ngay những ngày còn ở trong tù.

Sau khi kiểm tra, lục soát đồ đạc, người ta cho phép mình mang theo bàn chải và một cái khăn mặt. Mình đi chân không vào phòng tạm giữ.

Một căn phòng khoảng 12m2, có một người ở trong đó, mình là người thứ hai.

Mệt mỏi và đói khát, mình ngủ ngay sau khi chào hỏi chị ở chung phòng.

Đêm đầu tiên trong tù đã trôi qua trong giấc ngủ không mộng mị.

NGÀY J THỨ HAI : 4/09/2009

Không biết là mấy giờ, mình đoán có lẽ khoảng 5-6 giờ sáng bởi nhìn theo ánh mặt trời hắt qua ô thông gió phía trên buồng giam.

Mình nằm nghĩ và vẫn không thể tin được là mình đang ở trong tù.

Mình không muốn suy đoán gì trong lúc này, bởi mình không thể biết chuyện gì sẽ sẽ xảy ra và mình tự nhủ, mình sẽ chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Mình không làm phương hại đến ai, không làm gì sai trái với lương tâm. Mình không có tội, mình phải bám lấy cái suy nghĩ này.

7h20

Có người đến gọi tên mình và bảo mình chuẩn bị “đi cung”. Đây là một từ ngữ mới, đi cung, tức là đi ra ngoài làm việc với cơ quan an ninh điều tra.

Ánh sáng chói chang và không khí thật trong lành, mình cảm nhận được điều này thật rõ ràng.

Có hai người đợi mình sẵn ở phòng trên lầu, lại tiếp tục làm việc.

Họ giải thích là mình đã sai khi tham gia nhóm Người Việt Yêu Nước, điều này không được phép. Chưa kể đến việc mình in ấn và phân phát áo thun, đó là sai luật quảng cáo và tuyên truyền.

Họ đã nói với mình “Nếu có thành lập một chính phủ mới, thì những người như mình chắc chắn là sẽ không có chân trong đó”. Cha mẹ ơi, mình không biết phải trả lời sao ngoài một nụ cười. Bởi những điều họ nói nó khiến mình nghĩ đến giọng văn trào phúng của Azít Nêxin quá.

Mình đang sống, đang thở và mình yêu bầu không khí đó. Mình muốn nó xanh tươi và đẹp đẽ, mình muốn con mình và thế hệ sau mình cũng như thế, nên mình phản đối dự án khai thác bauxite, chứ nó liên quan gì đến chính phủ mới nhỉ? Họ đang đề cao hay cười nhạo mình vậy ta???

Phản đối việc khai thác bauxite thì liên quan gì đến Hoàng Sa -Trường Sa? Mình phải giải thích cho họ bao nhiêu lần nữa là tất cả có liên quan đến nhau bởi yếu tố NO CHINA nhỉ??

Mình bắt đầu thấy mệt mỏi, bởi trong các cuộc tranh luận, mình luôn luôn bị cắt ngang bởi những lý do đại loại như: chúng ta sẽ bàn đến vấn đề này vào một dịp khác, chúng ta không có thời gian….

Thật sự, bây giờ đây, mình ngồi đây và vẫn không thể nào tìm ra được câu trả lời cho việc họ cho rằng mình đã bị lôi kéo, lợi dụng.

Bởi thật sự nếu có một thế lực thù địch nào đó, hẳn nhà nước phải cám ơn họ vì đã để mình và nhiều người trẻ khác thức tỉnh với lòng yêu nước và sự quan tâm đối với môi trường xung quanh mình.

Tất cả sự vật đều có sự liên quan đến nhau không nhiều thì ít, vậy tại sao họ lại đang cố tách rời nó và buộc mình cũng phải nghĩ như họ.

11h30: Bụng đau nhói, mình nhớ ra là từ tối qua đến giờ mình chưa ăn gì. Mình yêu cầu được ăn cháo, nhưng không có, bởi đã quá giờ yêu cầu thức ăn trong trại tạm giam. Họ hẹn mình buổi chiều sẽ có cháo.

12h00: Về phòng giam, mình cố ngủ sau khi trao đổi với chị ở cùng phòng. Chị ấy động viên mình rất nhiều, và chị rất ngạc nhiên với tội danh “xâm phạm an ninh quốc gia” hay nói theo ngôn ngữ của chị ấy là tội “chống Trung Quốc” của mình. Chị nói, ở trại tạm giam này không án kinh tế thì là án ma túy, hay án trộm cắp, tội của mình chắc mới có lần đầu quá.

1h30: Lại làm việc, lại xoay quanh vấn đề hội nhóm và động cơ của mình.

Mình đã nói: những gì mình làm là hoàn toàn không vụ lợi. Họ không tin mình đâu, bởi theo lời họ, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức những người có sự nghiệp, học vấn, tiếng tăm đều bị danh vọng và quyền lực dẫn đường và thôi thúc. Họ cho rằng mình cũng như vậy thôi.

Hết một buổi chiều, mình đã trải qua ngày thứ hai xa gia đình.

16h00: Trong phòng giam, vẫn không có cháo, mình chỉ ăn được một muỗng cơm rồi thôi. Mình trao đổi với chị cùng phòng về cuộc sống, về ước mơ, về ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Chẳng hiểu chị có nghĩ được những gì mình nghĩ hay không, nhưng chị rất nhẹ nhàng với mình. Điều này làm mình giảm bớt lo lắng và thoải mái hơn.

Đêm ở trại giam thật yên tĩnh, không biết giờ này ở nhà Nấm làm gì nhỉ? Mọi người chắc là đang lo lắng và hốc hác đi vì mình.

Không dám nghĩ tiếp nữa.

Mình bắt đầu cầu nguyện, xin được bình an và tín thác mọi việc vào tay Chúa.

NGÀY J THỨ BA : 05/09/2009

7h30 :

Hôm nay, nếu mình nhớ không lầm là ngày khai giảng.

Có người đến đưa mình “đi cung”. Lần này mình được ra ngoài trại giam, về lại công an tỉnh.

Họ bắt đầu hỏi mình về mối quan hệ với báo chí, mình quen ai, ai là người đứng sau lưng mình bị bắt, ai trong gia đình là người sẽ thay mình trả lời phỏng vấn báo chí…??? Làm sao mình trả lời họ được khi chính mình đến giờ cũng không tin được là mình đã bị bắt, làm sao mình có sự chuẩn bị khi mình không hề nghĩ đến việc như thế này?

Họ hỏi mình về chị Hà Giang – phóng viên đài RFA – người đầu tiên thực hiện cuộc phỏng vấn lúc mình bị PA38 mời đi làm việc.

Họ hỏi mình về một người nào đó nói tiếng Pháp, làm cho RFI hay tổ chức nào đó. Mình không biết người này, mãi đến sau này mới phát hiện ra, họ đã nghe điện thoại của mình lúc mình rời công an tỉnh, và họ đã xóa toàn bộ những chi tiết này khi trao trả điện thoại cho mình.

Họ bảo : mình sẽ được gặp mẹ, gặp chồng và gặp Nấm, với điều kiện mình phải động viên gia đình không được trả lời báo chí nước ngoài.

Mình không đồng ý, bởi mình không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Mình lại càng không muốn gặp Nấm lúc này, bởi nếu gặp con rồi phải quay trở lại trong trại giam, mình sẽ tạo ra một vết cắt thật sâu trong lòng con và cả trong lòng mình. Mình không chịu nổi điều này đâu.

Việc mình từ chối không gặp gia đình dường như khiến họ ngạc nhiên.

Có một người đã nói là mình khẳng khái. Mình không nghĩ là họ khen mình, bởi tiếp theo câu đó ông ấy nói rằng ông ấy nghĩ mình sẽ không hạnh phúc, bởi một người phụ nữ như mình thường rất khó có hạnh phúc trong cuộc sống gia đình.

Họ khen chồng mình là một người hiền lành và hiếm có.

Họ khuyên mình nên làm tròn bổn phận của một người vợ.

Bổn phận ở đây là như thế nào nhỉ? Họ có sống cuộc sống của mình không? Có chăm sóc gia đình mình không? Họ là ai mà cho mình cái quyền quyết định thay cuộc sống của một người khác nhỉ??

Hạnh phúc tùy thuộc vào cảm quan và đánh giá của từng người, thế mới có câu “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” chứ.

Mình đề nghị họ không nhắc đến gia đình mình, bởi đó là khía cạnh riêng tư.

Thật lòng là mình muốn nói cho họ biết, việc họ gửi giấy mời, tra hỏi chồng mình trước khi bắt giam mình cũng là một nguyên nhân khiến mình và chồng mình khó gần nhau hơn.

Họ có hỏi han đến việc ăn uống trong trại giam của mình, và họ tỏ vẻ bất ngờ vì mình không có chăn màn để ngủ, không có cháo để ăn theo yêu cầu.

Rồi họ giải thích là mỗi cơ quan có một cơ cấu và cách làm việc khác nhau.

Giờ thì mình bắt đầu hiểu ra cái cơ cấu đó, và mình chợt nghĩ đến việc phải nhìn những gì họ làm thay vì tin vào những gì họ nói.

Mình bắt đầu cân nhắc đến việc đối mặt với họ, bởi thực sự là mình không biết mình sẽ bị giam cho đến lúc nào.

16h00 :

Họ đưa mình trở lại trại giam. Chị ở chung phòng vẫn đang đợi cơm mình, vẫn chưa có cháo, và mình ăn được hơn nửa chén cơm. Có vẻ mình đã đỡ đau vì hai đêm gần đây đã ngủ được.

Mình nói chuyện với chị khá nhiều, nhưng mình nghĩ là chị sẽ không hiểu được những gì mình nói. Mình bắt đầu chỉ cho chị lý do mình phản đối sự có mặt của Trung Quốc ở Việt Nam từ việc chỉ ra sự gian dối và tàn ác khi những món hàng Trung Quốc đang âm thầm tàn phá sức khỏe của dân mình, khi nông sản của Trung Quốc tràn ngập thị trường làm phá giá và ảnh hưởng đến dân mình. Hai chị em đã nói chuyện rất nhiều, cuối cùng thì chị cũng đồng ý với mình là Trung Quốc nó ác.

Đêm ở trại giam sao mà dài dằng dặc. Ở nhà, mình chỉ cần ngồi máy tính một lúc là đã đến giờ ngủ, còn ở đây, mình nói chuyện, mình ngủ, mình giật mình vài lần mà trời vẫn chưa sáng.

Ngày thứ tư mình xa gia đình.

NGÀY J THỨ TƯ : 06/09/2009

7h30 :

Mình lại đi ra ngoài trại giam.

Họ lại nói với mình về việc gia đình trả lời phỏng vấn báo chí nước ngoài.

Mình thật sự mệt mỏi.

Họ nói mẹ mình khóc lóc van xin tha thiết. Có gì lạ đâu?? Mẹ mình chỉ có một mình mình, và mình là đứa cháu được cả nhà thương yêu.

Họ yêu cầu mình log in vào blog. Họ bảo : nếu mình không đưa password thì họ có cả một bộ phận để tìm ra pass, nhưng thôi, nếu mình tự nguyện đưa thì họ sẽ ghi nhận.

Mình thấy pass của blog chẳng có gì là quan trọng, thậm chí cả pass email cũng thế, bởi không có pass, thì mình cũng đã bị bắt, đằng nào chả vậy?

Lập cập mãi mà họ chẳng log in vào multiply của mình được.

Họ sử dụng đường truyền ADSL của VNPT, các trang vượt tường lửa cũng chậm rì, và họ bắt mình ngồi đợi.

Mình chỉ cho họ cách dùng Ultralsurf để vào cho lẹ.

Vào blog mình, họ không tìm được những thứ cần tìm. Có một người bạn nhảy vào phần instant message của multiply để chat với mình.

Họ hỏi mình cách mình thường chat, sau vài câu, tự dưng bạn kia im lặng, thế là họ cho rằng mình đã làm ám hiệu với bạn kia.

Niềm vui hiếm hoi trong ngày hôm nay khi tranh thủ liếc tin trong phần Inbox của blog là mình biết anh G. đã được thả.

Họ không cho mình đọc cụ thể tin này, nhưng với mình thế là đủ, bạn bè mình được tự do, niềm vui này cứ như một cơn gió thổi mát tâm trí mình.

Sau khi ăn trưa, họ tiếp tục nói chuyện với mình.

Họ tái khẳng định là mình bị dụ dỗ, lôi kéo, bởi mình đã bày tỏ tâm tư và những bức xúc của mình, của gia đình, của những người mình biết mình chứng kiến lên blog.

Họ cho rằng, mình không đánh giá, không lường hết được âm mưu sâu xa của nhóm Người Việt Yêu Nước khi phát triển kế hoạch in áo, phân phát áo và mặc áo.

Họ cho rằng việc mình in áo chỉ là bước đầu, từ 100 áo sẽ in thành 1000, hay 10000 áo, sẽ phân phát khắp các tỉnh thành, và đến một giờ G nào đó thì tất cả sẽ cùng mặc áo.

Họ đánh giá hành động này như một việc biểu tình, và sẽ khiến đất nước bị lộn xộn.

Cho đến giờ phút này họ vẫn chưa giải thích được cho mình vì sao chỉ có mặc áo mà đất nước lộn xộn.

Quả thật là khó hiểu.

Và mình cảm thấy hơi buồn cười vì họ cho rằng mình có động cơ chính trị hay những gì đại loại tương tự như thế.

15h00 : Họ đưa cho mình một tờ giấy trên đó có dòng chữ : Quyết định gia hạn tạm giữ (từ 15h ngày 06/09/2009 đến 15h ngày 9/09/2009).

Vậy là mình chắc chắn sẽ ở tù thêm ba ngày nữa.

Mình đón nhận tin này thật bình thản bởi mình không hề trông đợi hay hy vọng chuyện tốt đẹp hơn sẽ xảy ra.

Về lại trại giam, vẫn không có cháo, và mình dặn chị cùng phòng là đừng yêu cầu cháo cho mình nữa, bởi họ sẽ không nấu cháo như đã hứa.

Trời mưa, lạnh, mình không có chăn màn, và chị cùng phòng đã cho mình đắp chung mền.

Ngủ chập chờn bởi quá nhiều muỗi.

Mình nằm và suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Mình không biết mình đã đúng hay sai khi chọn cách im lặng không đối kháng.

Mình chưa bao giờ trải qua cái cảm giác này, cô đơn và mệt mỏi.

Từ ngày đầu bị bắt đến giờ, mình chưa bao giờ thấy hối hận vì đã in áo và mặc áo.

Mình hối hận vì mình không cẩn thận, làm liên lụy bao nhiêu người. Hối hận vì mình cứ nghĩ là những việc mình làm đơn giản, không có tội, là cách thức bày tỏ ý chí và nguyện vọng của mình với đất nước.

Mình hối hận vì mình không nghiên cứu luật thật cẩn thận, hối hận vì đã suy nghĩ thật đơn giản. Nếu người ta muốn bắt mình, hẳn họ sẽ không bao giờ tin mọi chuyện đơn giản như vậy. Phải có âm mưu, có thế lực thù địch lôi kéo thì mới thành câu chuyện, nếu mình không đi theo hướng này, không biết bao giờ câu chuyện mới chấm dứt.

Thật sự lúc trở về phòng giam là lúc mình mệt mỏi nhất.

Ngày thứ năm mình xa gia đình.

NGÀY J THỨ NĂM : 07/09/2009

7h sáng:

Có một em trai là tù tự giác vào đưa phiếu thăm nuôi cho mình.

Vậy là chị cùng phòng với mình đã nói đúng, thứ Hai họ sẽ cho người nhà gửi đồ cho mình.

Mẹ gửi cho mình tiền, quần áo và đồ ăn.

Họ chỉ cho đem đồ ăn vô phòng còn tất cả gửi lại.

Mẹ có nhắn rằng mẹ yêu mình, mọi người tin mình.

Vậy là đủ.

Mình thấy rất bực bội vì tính đến hôm nay họ chỉ cho phép mình đem vào một bồ đồ duy nhất, và nó đang bốc mùi. Hôm kia và hôm qua mình đã xin thêm một bộ quần áo nữa, nhưng họ chưa cho.

Nếu có ai hỏi mình ở tù thế nào, có lẽ mình sẽ nói là không thấy khổ. Bởi nổi đau khổ lớn nhất là mất tự do đã phải gánh chịu, thì làm gì có sự đau khổ nào có thể lớn lao hơn nữa?

Thức ăn trong tù rất tệ, có lẽ nhờ vậy mình giảm cân nhanh, quần Jean đã rộng thấy rõ.

Mình không kịp nhận đồ đạc vì họ bảo mình phải ra ngoài công an tỉnh.

8h sáng :

Mình lại “đi cung”.

Lần này liên quan đến vịêc gia đình, họ muốn mình trình bày nguyên nhân từ những bài viết về Câu lạc bộ Thanh niên Vĩnh Hải trên blog – mối dây có thật liên kết mình và thế giới thông tin lề trái.

Mình không có hứng thú mấy, bởi họ nói sẽ đề đạt và xem xét. Lại thêm một lời hứa nữa trong muôn ngàn lời hứa.

Họ nói với mình rằng : sai phạm ở đâu sẽ sửa đổi ở đó, vấn đề là thời gian. Nói vậy thì có khác gì đâu, ai sai người đó sửa, đâu có một cơ quan hay đại diện nào chịu trách nhiệm thanh tra thật rốt ráo đâu? Nếu không có kỷ cương hay chế tài thì làm sao giải quyết được sai phạm?

Họ đổ lỗi cho những người dân oan bị lôi kéo, bị lợi dụng, nhưng họ có chịu bỏ thời gian ra để lắng nghe, để tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của những người đó không?

Một gia đình đang yên ấm, có nhà cửa, có công ăn việc làm nay phải nai lưng ra thuê lại chính nền nhà của mình để giữ xe kiếm sống? Cuộc sống, tương lai, ước mơ, hoài bão của những người trong gia đình đó sẽ đi đâu, về đâu?

Nhà nước, đảng, chính phủ có sống thử một ngày cuộc sống của họ chưa? Ai sẽ chịu trách nhiệm và trả lại quãng thời gian chờ đợi công lý được thực thi cho họ???

Tất cả những giải thích lòng vòng và ngụy biện của họ không thể phỉnh phờ được mình hơn nữa.

Lại nói đến việc ký thỉnh nguyện thư kêu gọi dừng dự án khai thác bauxite, họ nói rằng bao nhiêu người tham gia ký tên có ai hành động giống mình đâu? Họ quên rằng, không một con người nào giống con người nào. Mỗi người sẽ có con đường và hành động khác nhau khi thấy yêu cầu của mình không được đáp ứng. Họ nói : mình thật là dại dột. Ừ, mình chịu, mình cũng nghĩ như thế. Con người khác con vật ở chỗ có suy nghĩ và có ước mơ. Minh chấp nhận dại dột để được khác con vật. Mình xác định rằng, những việc mình đã làm mình phải chịu trách nhiệm, không được để ảnh hưởng đến bất kỳ người nào nữa.

Một ngày “đi cung” ở công an tỉnh trôi qua thật nhanh, mình mệt mỏi vì phải di chuyển.

16h00 :

Trở về phòng giam, mình ăn được một chén cơm vì có đồ ăn của gia đình gửi vào.

Sự thật không thể chối cãi là mình luôn tìm cách xóa nhòa hình ảnh của Nấm, của gia đình ra khỏi đầu mình trước mỗi giấc ngủ.

Mình muốn mình thật tỉnh táo khi họ buộc mình phải lựa chọn.

Họ luôn nhắc đến chồng mình, như một lời cảnh tỉnh, hạnh phúc của mình là chồng mình, và mình đang không biết cách nắm giữ hạnh phúc đó.

Có một điều tra viên đã hỏi mình “liệu có phải là mình có một người khác ngoài chồng mình không?” – Chả hiểu anh ta hỏi để làm gì, nhưng đó là một câu hỏi riêng tư và là một câu hỏi tế nhị. Người lịch sự sẽ chẳng bao giờ hỏi nhau câu này, huống chi mình và anh ta chẳng phải là bạn bè thân thiết. An ninh quốc gia liên quan đến cả tình yêu, tình ái???

NGÀY J THỨ SÁU : 8/09/2009

5h sáng :

Mình không tài nào ngủ được, mình thật sự không hiểu nổi, tại sao họ lại bắt mình?

Vì mình bị lôi kéo, bị dụ dỗ nên mình phải trả giá?

Hay vì họ nghĩ mình biết nhiều hơn họ tưởng?

Mình đoán rằng, ngoài kia, bạn bè mình không ai tin được rằng mình bị bắt.

Mình đã quá mệt mỏi vì việc phải di chuyển, và vì không có quần áo sạch để thay.

8h:

Lại “đi cung”, nhưng lần này ở lại trại tạm giam.

Trong các bản tường trình hôm qua và hôm nay, họ đề nghị mình dừng viết blog mẹ Nấm, không nói xấu chủ trương và chính sách của đảng, không đả kích các cơ quan an ninh nữa.

Mình thật sự không ngờ tới điều này, lại càng không ngờ hơn nữa khi sau này được biết, họ cũng đề nghị chồng mình viết cam kết y như thế.

11h30 : Ăn trưa, cơm thật khó nuốt, mình cố gắng ăn vì chị cùng phòng đã bảo, muốn ra ngoài thì phải đủ sức khỏe.

2h : Lại làm việc tiếp, nội dung lần này lại xoay quanh chiếc áo thun trắng cổ xanh, phía trước có dòng chữ “Việt Nam có đầy đủ bằng chứng về chủ quyền của hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa” (Lê Dũng – người phát ngôn của bộ ngoại giao Việt Nam) bằng tiếng Anh. Sau lưng có dòng chữ mà mình rất thích : 2009 Invaded Vietnam Islands – Kill Vietnamese Fishermen / Shame on you – BEIJING – Shame on you. Cái áo này mình nhận được sau khi thấy ảnh anh G. đăng trên blog. Họ thu được cái áo này trong nhà riêng của mình. Mình rất thích và đã mặc cái áo này khá nhiều lần.

Họ nói họ thích cái áo đó, và nếu mình chưa mặc thì họ sẽ mặc.

Thật là ngụy biện, nếu cái áo đó không có tội, tại sao họ liên tục chất vấn mình nãy giờ về nó.

Và nếu thực sự họ muốn thế giới biết đến sự bành trướng xâm lược của Trung Quốc tại sao họ lại tịch thu cái áo đó của mình?? Nó có liên quan gì đến bauxite đâu? Có liên quan gì đến an ninh quốc gia đâu? Sao họ bắt mình chính tay viết lên đó??

Mình thảng thốt nhận ra rằng, họ đang triệt tiêu tinh thần phản kháng của mình.

Họ muốn người nhà mình nhận ra rằng, những hành động như mặc áo phản đối của mình là rắc rối, là có tội.

Thật là ngụy biện khi họ nói với mình rằng chính phủ đang ngày đêm khéo léo trong quan hệ ngoại giao với Trung Quốc để đấu tranh giành chủ quyền biển đảo.

Lẽ ra họ phải ủng hộ, khuyến khích phong trào mặc áo vì Hoàng Sa – Trường Sa của mình chứ???

NGÀY J THỨ BẢY : 9/09/2009

Hôm nay là ngày hết lệnh tạm giam thứ nhất của mình.

Chị cùng phòng nói rằng mình sẽ được thả vì mình không có tội.

Mình tin là mình không có tội, còn việc được thả hay không thì mình không nghĩ tới, bởi mình không muốn trông đợi vào bất cứ điều gì.

Hôm nay mình được gặp chồng mình, vì họ gọi lên chứng kiến việc kiểm tra máy vi tính.

Họ tịch thu ở nhà mình hai cái máy vi tính và một số băng đĩa, đồ đạc cá nhân.

Mất vài tiếng để kiểm tra, và họ không tìm thấy gì trong máy tính của mình.

Mình cũng quen với việc bị niêm phong và lục soát tài liệu trên máy tính, sau lần làm việc với PA38.

Lại hỏi, lại nhắc lại, lại xoay quanh ý thức và nhận định.

Mình xác định là trôi theo dòng nước, mình nhận những gì mình đã làm và hy vọng là nó sẽ không ảnh hưởng gì đến ai.

Ăn trưa, chồng về đi làm, mình thấy lòng thật bình thản, bởi mình xác định việc mình là tự do và ý chí của mình, không liên quan đến chồng hay bất kỳ người nào trong gia đình mình cho nên mình không muốn để cảm giác lưu luyến nó đè bẹp mọi suy nghĩ cá nhân.

Đằng nào thì mình cũng bị bắt rồi, tính tới tính lui cũng chỉ là thiệt hại, vậy tại sao phải tính toán làm gì cho mệt đầu?

15h20 :

Họ đưa cho mình tiếp một tờ giấy khác : Quyết định gia hạn tạm giữ lần 2 – từ 15h00 ngày 9/09/2009 đến 15h00 ngày 12/09/2009.

Mình nhẩm tính, vậy là cũng y chang như anh G. Có lẽ mình sẽ bị giam giữ lâu hơn 9 ngày.

Không buồn cũng chẳng vui.

Mình trở về trại giam trong tinh thần đã được chuẩn bị sẵn.

Có vài người mặc đồ công an nhìn mình theo kiểu dò xét, mình nhìn thẳng vào mắt họ, tại sao mình phải sợ họ khi mình không làm điều gì sai trái?

Mình ngạc nhiên vì phản ứng này của bản thân. Có lẽ mình đang chai lỳ.

NGÀY J THỨ TÁM : 10/09/2009

Trời đã sáng, mình không biết là mấy giờ, và cả khoảng thời gian mà mình đánh dấu cho những ngày trên cũng là ước lượng chứ không chính xác.

Mình suy nghĩ mãi về việc có người đã hỏi mình “Tại sao mà mình thù ghét công an đến vậy?” – Có lẽ họ tự rút ra kết luận đó sau khi đọc bài viết của mình.

Mình cũng chẳng buồn tranh luận nữa.

Sự thật là mình không thù ghét họ, bởi mỗi người có một công việc, và tính chất của công việc phụ thuộc vào đặc thù của nó. Họ làm vì cuộc sống, vì quyền lợi, vì mục tiêu cuộc đời của họ. Làm sao có thể thù ghét những thứ có nguồn gốc, có cội rễ sâu xa như vậy. Mình đồng ý với một người trong số họ khi ông ta cho rằng “tôi theo cách mạng từ bé, nên tôi không chấp nhận ai nói xấu cách mạng”. Đó là lý tưởng, và phàm đã là người phải sống có lý tưởng. Tuy nhiên, mình biết chắc rằng, ông ấy sẽ không lý giải được cho mình những góc khuất của lịch sử, những sự thật mà người ta buộc phải che giấu vì quyền lợi cá nhân của những người thắng cuộc.

Lịch sử phải được nhìn nhận bằng sự thật, dù có đau thương, mất mát hay uất hận thì cũng phải viết lại lịch sử bằng sự chân thật vốn có của nó.

Che giấu, bẻ cong lịch sử nhằm phục vụ mưu đồ chính trị là tội ác, là cách cư xử của những người tiểu nhân.

Mà đã là tiểu nhân thì không thể lãnh đạo được dân tộc.

8h:

Họ đưa mình đi lăn tay và chụp hình. Mình ngạc nhiên và thắc mắc vì mình đang bị tạm giữ. Và họ giải thích rằng theo quy định của trại giam họ buộc phải làm thế.

Cán bộ trại giam một lần nữa khẳng định : mình thật là dại dột, mình đã tự bôi đen vào lý lịch của mình.

8h30 :

Lại đi cung.

Họ muốn mình viết lại bản tường trình, vì theo họ bản hôm qua mình viết chưa thuyết phục lắm, viết ngắn quá.

Ừ thì viết, đằng nào mà mình chẳng đang ở trong tù, viết thêm một bản tường trình nữa thì chắc tội cũng chẳng nặng thêm mấy.

Có ba điều mình phải xác định là :

1- Mình bị lôi kéo, lợi dụng.

2- Mình chủ quan, không tìm hiểu.

3- Cam kết không viết blog nữa.

Trong đầu mình cứ lấn cấn hoài chuyện không viết blog, buồn nhỉ!

Buổi chiều mình được họ cho phép gặp gia đình, là mẹ và chồng, mình dứt khoát không gặp Nấm, bởi mình biết, nếu nhìn thấy con lúc này, cái vỏ bọc cứng rắn của mình sẽ bị sụp đổ, mình sẽ đau đớn hơn bao giờ hết khi nhìn vào mắt con.

Gặp mẹ, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng, nó như con quái vật tồn tại ngay trong lòng mình hằng đêm và giờ đây là lúc nó trỗi dậy tàn phá cơ thể mình, tàn phá tinh thần mình.

Mình muốn mẹ biết mình khỏe, mình ổn.

Chỉ vậy thôi.

Trở về phòng giam, mình yêu cầu được đem thêm quần áo vào, họ không cho. Tính đến hôm nay, ngày thứ 8 trong tù, mình có hai bộ đồ để thay đổi.

NGÀY J THỨ CHÍN : 11/09/2009

7h:

Lại ra ngoài công an tỉnh đi cung.

Hôm nay không tra hỏi, chỉ nói chuyện và làm công tác tư tưởng.

Họ đề nghị mình đọc bản tường trình để quay phim, và mình không cầm giấy đọc, họ sẽ ngồi phía bên kia bàn để cầm giúp mình.

Họ yêu cầu mình đọc chậm và thật tự nhiên.

Mình cũng cố hết sức để hợp tác.

Tự nhiên trong lúc đọc, mình nghĩ đến anh Định, nghĩ đến Trung, mình hiểu cảm giác mà họ đã trải qua.

Mình xác định là mình không có con đường, không có lý tưởng để đấu tranh, nhưng những khó khăn mà mình phải đối mặt và trải qua những ngày gần đây thật là khủng khiếp.

Mình hiểu, họ chắc hẳn đã rất khó khăn để đi đến quyết định cuối cùng.

Một điều lạ lùng là những ngày gần đây, mình không thấy mệt mỏi với không khí trong phòng giam nữa.

Có vẻ như mình đã chấp nhận sự thật là mình đang ở trong tù.

Mình thấy bình thản và yên ổn hơn những ngày trước rất nhiều.

Trong phòng giam, đêm thật dài, ngày mai là ngày hết hạn tạm giữ. Chắc hẳn họ sẽ đưa thêm một cái lệnh nào đó, chị cùng phòng nói rằng, hết hai lệnh tạm giữ là đến lệnh tạm giam, ngày mai mình nhất định được thả. Mình đâu có tội gì đâu.

Mình không muốn nghĩ đến điều này, bởi mình không thích suy đoán.

Mình tập trung tinh thần vào việc tự an ủi mình học cách chấp nhận việc sẽ xảy ra.

Ngày mai, dù có thế nào đi nữa thì mình vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.

Và ngày mai, nhất định mình phải yêu cầu gặp gia đình để hỏi về vấn đề luật sư.

Mình sẽ phản kháng vào ngày mai.

NGÀY J THỨ MƯỜI : 12/09/2009

Trời mờ sáng, mình không ngủ được nên dậy và bắt đầu đi lại.

Mình ngồi và bắt đầu suy ngẫm lời Chúa.

Mình cầu nguyện và tin rằng dù gánh có nặng thế nào đi nữa thì Chúa cũng sẽ không bỏ rơi mình.

Mình thấy mình tự tin đến lạ

Trời trưa, im ắng, hôm nay ngày đầu tiên không đi cung.

Chị lại an ủi mình, rằng em sẽ được thả vì em không có tội.

Mình thấy thương chị quá, những ngày qua nếu không có chị, có lẽ sẽ rất khó khăn.

Hai chị em bắt đầu ăn trưa với nhau, mấy bạn phòng bên cũng hỏi thăm về mình.

Thật là kỳ lạ, họ không ghét mình, mà xét cho cùng thì mình cũng đâu có làm gì tội lỗi với họ.

Chị hỏi mình rằng “ra tù em có phản đối Trung Quốc” nữa không?

Mình nhắc lại rằng : em sẽ phản đối đến cùng, cả việc khai thác bauxite nữa.

Nếu nhà nước không cho phản đối thì sáng nào thức dậy em cũng sẽ nhìn vô gương để tự nhắc mình rằng em không đồng ý với điều đó.

Vậy thì em sẽ bị bắt dài dài.

Có lẽ là như vậy thật.

Ngày hôm nay sao quá dài, mình đếm từng vạt nắng trên ô thông gió và nằm đoán giờ.

14h20 :

Cửa mở, và có người yêu cầu mình mang đồ ra.

Hai chị em chỉ kịp ôm nhau thật chặt mà không kịp nói gì.

Chị xiết tay mình.

Ra ngoài đã có sẵn hai người đứng chờ mình, họ đợi mình làm thủ tục lấy đồ đạc và tiền ký gửi. Mình nhận lại mọi thứ mà không buồn kiểm tra.

Mình không tin là họ thả mình, lỡ họ đem mình qua chỗ khác nhốt thì sao?

Đừng vui mừng quá sớm, phải tỉnh thức.

Hai người đi xe máy chở mình về đến công an tỉnh.

Họ gọi mẹ mình đến và đưa quyết định trả tự do.

Họ nhắc nhở mình về chuyện viết lách và tham gia hội nhóm.

Mình chả thấy vui sướng hay mừng rỡ gì cả.

Mình ngạc nhiên vì lúc bị bắt mình không tin đó là sự thật và bây giờ khi được trả tự do mình cũng lại một phen ngỡ ngàng nữa.

Cứ như một trò chơi vậy đó.

Vậy là mình đã tự do sau 9 đêm 10 ngày trong tù.

Mẹ vui mừng đến chảy nước mắt.

Hai mẹ con ra về và ghé nhà thờ cầu nguyện.

Mọi người vui mừng, gia đình vui mừng, lại có người hàng xóm chảy nước mắt khi ôm lấy mình.

Họ thực sự khiến mình tin rằng mình không có tội.

Mình ôm Nấm trong lòng và cảm xúc vỡ òa.

Mình biết tình yêu mình dành cho con lớn lao lắm, chỉ có nghĩ đến con, đến tương lai của con mình mới có đủ tỉnh táo và can đảm như lúc này.

Vậy là mình đã tự do.

——————–

Giờ đây, ngồi trước máy vi tính để gõ lại những dòng này, mình không thể nào hiểu nổi được hai chữ tự do trong “quyết định trao trả tự do” mà mình được nhận.

Tự do là quyền hiến định của con người, đâu phải là thứ tự do được ban phát???

Tự do nếu được ban phát cho con người có khác nào thứ tự do giành cho những con chim trong lồng kiểng kia? Tự do có hạn định???

Nếu mình có tự do, tại sao mình phải ứa nước mắt, khi viết bức thư chia tay bạn bè blog?

Nếu mình có tự do lựa chọn sao mình phải bật khóc khi tuyên bố mình rút lui khỏi cuộc chơi?

Nếu mình có tự do tại sao mình lại cảm thấy uất ức và nghẹn đắng?

Mình đã trải qua những giây phút thật khó khăn và kinh khủng trong cuộc đời dù muốn hay không thì nó cũng sẽ theo mình hết quãng đời còn lại.

Vì vậy mình sẽ phải ghi nhớ “những ngày J yêu dấu” này – những ngày đánh dấu sự trưởng thành trong nhận thức của mình.

Hết.

12 THÁNG ANH ĐI