14 thg 5, 2010

Mấy độ nghẹn ngùi


Quan Duong

Khi con tôi lên hai biết đứng chựng tập đi
Vợ tôi suốt ngày ê a như con nít
Mỗi lúc vấp chân con tôi chực ngã
Vợ tôi ôm ngực hít hà như bị ai véo ngang tim

Khi tôi lên hai tôi nhèo nhẹo cả ngày
Khóc dỗ hoài không nín
Èo uột má ôm con ráng nhịn
Giọt nước mắt chực chảy ròng vì tôi nay ốm mai đau

Khi con tôi lên năm vào lớp vở lòng
vợ tôi dắt đến trường mắt nai ngơ ngác
Nhìn cái miệng méo tròn khi con tôi chực khóc
Tôi thấy mắt vợ mình rìn rịn rưng rưng

Khi tôi lên năm vào lớp vở lòng
Những bước đi đầu đời chập chững
theo má đến trường vô tư như giấy trắng
đâu biết mắt má mình hồi đó cũng rưng rưng

Khi con tôi lên mười vào trung học
Một hôm chiếc xe bus trể giờ
Tôi thấy vợ tôi như ngồi trên đống lửa
Nhấp nhỏm ra vào dấu không hết âu lo

Vào trung học một mình tôi đến trường
Giờ tan học, ngoài đường theo bạn bè lêu lỏng
Khi về đến nhà mặc má tôi lo lắng
Tôi vùng vằng bỏ cả bửa cơm

Khi con tôi lên đại học đi học xa
Mỗi chiều vợ tôi ngồi tựa cửa
Hai con mắt chảy dài theo nỗi nhớ
Sao giống má mình hồi đó đợi con

Đất nước chiến tranh
tôi không vào đại học
Ngày tôi ra đi vào cơn xoáy lốc
Vẫn chưa hiểu hết tận cùng sự đợi của má dài lê thê

Ôi thời thanh niên sao quá đổi tỉnh bơ
Con gái hết con này chạy theo con nọ
Biết bao lá thư tình trải hồn than thở
Nhưng không có lá thư nào thổn thức với má mình đâu

Khi có gìa đình mỗi lúc con tôi đau
Qua thằng con tôi thấy lòng má tôi trong vợ
Nhiều lúc muốn dạy con mình thế nào là trời bể
Nhưng chợt nhớ mình hồi đó có nghe má dạy đâu

Đôi lúc vợ tôi thầm thì bảo cha con giống nhau
Con giống cha chưa chắc nhà có phúc
Chờ đến lúc cho con tôi hiểu được
Giống như tôi bây giờ có hối hận cũng bằng không

Tôi bây giờ như lá úa sầu đông
Nhớ má đau lòng héo từng cuống ruột
Có những chuyện tưởng rằng dễ gì khóc được
Giờ lớn tuổi rồi sao khóc dễ như chơi

5/2010 Quan Duong

12 THÁNG ANH ĐI