15 thg 7, 2010

Ma dưới trăng

Trần Văn Lương
Nguyệt Hạ Du Hồn

Nhật yểu, đông đoàn táng tịch dương,
Nguyệt phù nhân ảnh nhập hàn sương.
Sầu vân hắc diện trầm thâm thủy,
Bệnh điểu can thanh ngụ phế đường.

Quốc thổ vô đoan vi tặc thổ,
Gia hương nhất đán biến tha hương.
Phong hào, nọa nguyệt phao nhân ảnh,
Lộ thượng cuồng lang oán dạ trường.

Trần Văn Lương

***

Hồn Ma Lang Thang Dưới Trăng

Ngày chết yểu, sa mù mùa đông mai táng mặt trời chiều.
Trăng dìu bóng người đi vào sương lạnh.
Khuôn mặt đen đủi của áng mây buồn chìm trong nước sâu ,
Tiếng kêu khan kiệt của con chim bệnh ở nhờ căn nhà bỏ hoang.
Đất của tổ quốc vô cớ thành đất của giặc,
Quê nhà một sớm bỗng biến thành quê người.
Gió gầm, trăng nhát sợ (bèn) vất bỏ bóng người,
Trên đường đi, chàng điên oán trách đêm (sao) kéo dài.

Phỏng dịch thơ:
Hồn Ma Lang Thang Dưới Trăng


Ngày chết yểu, sa mù chôn nắng tối,
Trăng đưa người lạnh lẽo lối sương loang.
Áng mây chì chìm đáy nước mênh mang,
Tiếng chim bệnh chốn nhà hoang khản đặc.
Đất nước cũ bỗng dưng thành đất giặc,
Quê nhà xưa chợt thoắt hóa quê người.
Gió thét vang, trăng bỏ bạn giữa vời,
Gã điên bước, trách trời sao mãi tối.

Trần Văn Lương

Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư :
Đêm bất tận, trăng bỏ người, đường về hun hút.
Nước đó ư? Nhà đó ư? Ai điên? Ai tỉnh?
Hỡi ơi!

12 THÁNG ANH ĐI