2 thg 9, 2010

Chuyện dài Dương Nguyệt Ánh


Nguyễn Ðạt Thịnh

Nếu chỉ đọc những biến chuyển lớn trong cuộc sống gắn bó với kỹ thuật và chiến tranh của cô Dương Nguyệt Ánh, ít nhất chúng ta cũng đang đọc “chương thứ nhì” của quyển chuyện dài này.

Chương một bắt đầu gần 3 năm truớc qua bài báo ký giả George F. Will viết trên tờ Newsweek, số phát hành ngày 17 tháng Chạp 2007, “Chuyện đời cô Ánh là chuyện của “sức thối hậu”- sức phản hồi của trận chiến tranh Hoa Kỳ can dự tại Việt Nam tạo ảnh hưởng trên trận Chiến Tranh Chống Khủng Bố hiện đang tiếp diễn.”

Sự ngã ngũ oan nghiệt của cuộc chiến tranh thứ nhất -chiến tranh Việt Nam- ném cô thiếu nữ Dương Nguyệt Ánh, 15 tuổi, cao 4 phút 7, xuống một chiếc ghe vượt biển, để suốt đời cô nợ ân, nợ nghĩa 58,000 người lính Mỹ, tên tuổi được khắc trên đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam tại Hoa Thịnh Ðốn, và nợ 260,000 quân nhân VNCH, mồ mả đang bị Việt Cộng đào xới trong nước.

Chương một: một khoa học gia trẻ trung, thông minh, đo nhu cầu chiến trường, chế tạo bom quả bom BLU-118B, đúng cho loại chiến trường núi đá.

Chương hai: một thiếu phụ chưa già dặn trong đấu tranh, phụ trách chánh sách ngăn chặn bom vào lãnh thổ Hoa Kỳ, vai trò vô cùng khó khăn.

Ngay trong lúc nhận huy chương vinh danh cô sáng chế ra quả bom BLU-118/B, cô đã đáp từ, “32 năm trước tôi đến đất nước này như một kẻ tị nạn chiến tranh, với hai bàn tay trống không, và một bọc hành trang đầy ứ những mộng ước vừa vỡ nát. Hoa Kỳ quả là thiên đàng hạ giới, thiên đàng không phải vì nó đẹp hay vì nó giầu, mà vì người Mỹ vô cùng thương cảm, vô cùng đại lượng đã mở rộng vòng tay đón tiếp chúng tôi; chữa lành vết tâm thương cho chúng tôi, giúp tôi trở lại tin tưởng vào tình nhân loại.

“Tôi muốn kính cẩn dâng tặng tấm huy chương tôi vừa nhận cho những tử sĩ Việt-Mỹ đã nằm xuống cho chúng tôi được tự do hôm nay. Cầu nguyện Thượng Ðế che chở cho những người đang sống chết để bảo vệ tự do, nhất là bảo vệ tự do cho những người khác.”

Will dùng chữ “history’s caroms”, trò dội ngược của lịch sử, chữ caroms có nghĩa là thuật đánh “rờ ve” trên bàn billard, đánh vào một trái banh, làm trái banh này dội ngược lại trúng một hay nhiều trái khác.

Dương Nguyệt Ánh là trái banh bị đánh trong chiến tranh Việt Nam , và sức dội là quả bom thermo-baric mà cô chế ra để tránh cho nguời lính Mỹ những nguy hiểm phải tiến quân trong thế lom khom, chui vào những hang động truy kích quân al-Qaeda.

Will kết thúc bài báo bằng câu nhắn riêng cô Dương Nguyệt Ánh, “… thank you, Anh Duong. Consider your debt paid in full, with interest.” (Xin cô coi như cô đã trả hết nợ; trả cả vốn lẫn lời. Cảm ơn cô”

Ký giả Tom Fox viết bài báo đánh dấu chương thứ nhì cuốn chuyện dài Dương Nguyệt Ánh dưới tựa đề “Anh Duong, director of Borders and Maritime Security” (Cô Dương Nguyệt Ánh, trong vai giám đốc nha Biên Phòng và nha An Ninh Thủy Lộ) trong số Washington Post phát hành ngày 20 tháng Tám 2010.

Chức vụ cũ của cô là giám đốc Nha Khoa Học và Kỹ Thuật của Trung Tâm Nghiên Cứu Hải Chiến, trong chức vụ này cô chế tạo ra quả bom thermobaric. Cuộc thay đổi lần này là bước tiến rất dài của cô trên quan trường: đang làm giám đốc tại một Trung Tâm Nghiên Cứu, cô về bộ Nội An cũng với chức vụ giám đốc, trên cô chỉ còn vị tổng trưởng.
Tom Fox hỏi cô trong bài phỏng vấn, “Nếu phải khuyến cáo những nhà lãnh đạo mới của chính phủ liên bang cô sẽ khuyên họ điều gì?”

Dương Nguyệt Ánh: Họ cần biết nhược điểm của minh là điều gì, và ưu điểm của mình ở chỗ nào, rồi tận lực tăng cường ưu điểm; đặt việc sửa chữa nhược điểm xuống hàng thứ yếu. Tránh được nhược điểm là điều rất tốt, nhưng chính việc tận dụng ưu điểm mới đưa con người đến chỗ thành công.

Yếu tố thành công trong hai giai đoạn sự nghiệp của Dương Nguyệt Ánh hoàn toàn khác nhau: là một khoa học gia, cô có thể thành công một mình; một mình cô tìm ra công thức làm cho sức nóng của quả bom không bốc lên, mà lại bay ngang mặt đất, bay luồn vào hang động. Quả bom BLU-118/B thành công đến mức nhiều tướng lãnh đã mệnh danh đó là quả bom chấm dứt chiến tranh A Phú Hãn.

Nhưng trí thông minh, và sức làm việc cần mẫn không thôi, không đủ giúp cô tìm ra chiếc container nào chứa thuốc nổ, chứa bom nguyên tử, hay bom hóa học, trong hàng triệu chiếc container được đưa vào Hoa Kỳ mỗi năm, qua hàng trăm hải cảng.

Trong nhiệm vụ mới, cô cần tài tổ chức và óc sáng kiến. Dưới quyền cô có hàng trăm ngàn cảnh sát thương cảng, quan thuế, viên chức di trú, nhưng đó không phải là lực lượng giúp cô khám phá ra những nguy hại cho nền nội an Hoa Kỳ. Không sáng kiến, họ chỉ làm những việc quen thuộc và thông thường hàng ngày.

Dương Nguyệt Ánh cần những cặp mắt lạ quan sát những sinh hoạt tại thương cảng để phát giác những sơ hở trong hệ thống an ninh và đề nghị với cô những biện pháp chấn chỉnh.

Trong vai trò một khoa học gia, sự thất bại của cô chỉ có nghĩa là không có quả bom mới -một thất bại không ai nhìn thấy; nhưng trong vai trò giám đốc biên phòng và an ninh thủy lộ, sự thất bại của cô có thể đưa đến một cuộc tàn sát lớn hơn cuộc tàn sát Nữu Ước ngày 11 tháng Chín 2001; và đó là thất bại ai cũng nhìn thấy.

Xin quý vị sĩ quan an ninh, sĩ quan cảnh sát ngày trước tìm đến xin volunteer, đem kinh nghiệm chống khủng bổ giúp cô con gái cưng của bà Trưng, bà Triệu.

Cô không có quyền thất bại, và chúng ta không có quyền ngồi nhìn cô lúng túng trong một trọng trách đòi hỏi kinh nghiệm, nhiều hơn kiến thức.

Tôi có thể giúp Dương Nguyệt Ánh một việc: tôi biết số điện thoại của ông giám đốc CIA Việt Nam ngày xưa.

Nguyễn Ðạt Thịnh

12 THÁNG ANH ĐI