2 thg 9, 2010

Không thể nghi ngờ, hiểm nguy ngay trước mắt !

Trung Quốc sắp chơi lá bài Nguyễn Chí Vịnh?

Bùi Tín, Sep 01, 2010

Mấy tuần qua, nhiều sự kiện trong quan hệ Việt - Mỹ và Việt – Trung xảy ra, dẫn đến những phán đoán và nhận định khác nhau, có khi trái ngược nhau.

Có nhận định cho rằng tình hình đã và đang ‘thay đổi dồn dập’ theo hướng chính quyền hiện nay đã phải đương đầu cứng cỏi với hoạ bành trướng và thực hiện một hướng mới thắt chặt quan hệ bè bạn, hợp tác về quốc phòng – an ninh với Hoa Kỳ, châu Âu và Asean. Người đưa ra nhận định này còn phán đoán sẽ có nhiều thay đổi dồn dập nữa theo hướng tiến bộ, tốt đẹp và dân chủ [*]. Được vậy thì tốt quá ! Nhưng… Tôi cũng ngờ ngợ điều đó, nhưng còn thận trọng đặt dấu hỏi: ‘Bẻ lái chiến lược thật chăng?’.

Có thể đây là một động tác giả, một biện pháp tình thế, chơi trò bắt cá hai tay, một tay vẫn liên minh ma quỷ, một tay giả liên minh với phía khác, hòng thoát búa rìu phẫn nộ của đồng bào, của trí thức đang thức tỉnh, của sĩ quan cựu chiến binh yêu nước…

Tình hình nay đã rõ.

Một loạt hành động có thể gọi đúng tên là bán nước, là phản bội tổ quốc của một nhóm người trong bộ máy đảng CS và trong bộ máy nhà nước đang diễn ra nhãn tiền, rõ ràng, không sao còn che dấu được. Nhóm này cực kỳ nham hiểu, xảo quyệt , đã và đang lao vào một nước cờ liều, được ăn cả, ngã về không, do mù quáng đánh giá sai tình hình, coi thường nhân dân và công luận, khinh thường ngay cái cơ chế hiện hành.

Vì sao ngay sau khi tiếp thứ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ ở Hà Nội, Nguyễn Chí Vịnh lại sang ngay Bắc Kinh, xin gặp bộ trưởng quốc phòng Lê Quang Liệt để tường trình, thanh minh? [- Rằng việc tàu quân sự Mỹ cặp bến Việt Nam chỉ là thỏa thuận hình thức kỷ niệm 15 năm quan hệ ngoại giao, - rằng đây là theo yêu cầu của phía Mỹ, - rằng chỉ có quan chức điạ phương Việt Nam lên thăm tàu Mỹ …] Việc gì mà phải thanh minh như thế?

Nghiêm trọng hơn, Vịnh dám đưa ra chính sách 3 không, nói rõ là: Việt Nam sẽ không bao giờ tham gia một liên minh quân sự nào; Việt Nam sẽ không là đồng minh quân sự của bất cứ nước nào; Việt Nam sẽ không cho nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam, không dựa vào nước này để chống nước kia.

Ai cho phép Vịnh, một thứ trưởng quốc phòng, không có chân trong bộ chính trị, không có chân trong Ban chấp hành trung ương đảng, không có chân trong đảng ủy quân sự trung ương, cũng không hề là đại biểu quốc hội, lại dám khẳng định một đường lối chính trị - ngoại giao - quốc phòng trọng đại như thế? Và đường lối này chưa hề được bàn cãi, quyết định, công bố bởi quốc hội, ngay khi quốc hội chỉ là một công cụ của đảng. Chủ tịch nước, thủ tướng, bộ trưởng ngoại giao và cả đến tổng bí thư đảng CS cũng chưa bao giờ công bố một đường lối chính trị - quốc phòng - ngoại giao mang nội dung như thế. Đằng sau Vịnh là ai? Ai cho phép Vịnh công bố điều ấy? Sao lại công bố trên đất người ta?

Lý do duy nhất chỉ có thể là: Vịnh đã nói theo sự mong muốn của bọn trùm bành trướng, theo chỉ thị của nhóm tay sai bọn bành trướng, nhằm tước đi quyền lựa chọn đồng minh khi cần thiết để bảo vệ lãnh thổ của Tổ quốc và cuộc sống an toàn của nhân dân. Vịnh đã dâng bọn trùm bành trướng chiếc dây thừng trói chặt tay dân ta, không còn được quyền tự do hành động khi Tổ quốc lâm nguy, khi gặp quốc nạn thì đành chịu chết, không được kêu cứu ai

Hãy nghe phản ứng của phía Trung Quốc. Ngay sau khi Vịnh cúi đầu khuất phục thiên triều, Trung Quốc giở ngay trò cho tàu ngầm cắm cờ dưới đáy Biển Đông, ra oai cho thiên hạ biết đây là vương quốc của ta, các nguồn tài sản dầu mỏ, hơi đốt, khoáng sản, hải sản vô tận vùng này là của ta hết. Chưa thấy phản ứng gì của các nhà lãnh đạo ở Hà Nội. Hay cũng chỉ phản ứng chậm, lấy lệ, vuốt đuôi, nhẹ nhàng. Báo chí bị bịt mồm. Các mạng yêu nước ở nước ngoài bị phá liên tiếp. Một kiểu trói tay, bịt mồm để cho quan thầy bành trướng của chúng tha hồ hoành hành .

Trên Nhân Dân Nhật Báo Bắc Kinh, cây bút bình luận Lý Hồng Mai tỏ ra ngạo mạn với lời cảnh cáo: ‘Quan hệ Trung - Mỹ đang đi tới giai đoạn gay go, bất cứ quyết định thiếu khôn ngoan nào của Việt Nam sẽ chỉ làm căng thẳng thêm khi tình hình đã tồi tệ’.

Bà Lý Hồng Mai còn chua ngoa: ‘đu giây là nguy hiểm, nếu Việt Nam thúc đẩy 2 cường quốc xung đột thì Việt Nam sẽ bị thiệt hại trước hết’.

Đúng ngày 25-8, báo China Post ở Hồng Kông đăng lời đe doạ của Khương Du người phát ngôn của Bộ ngoại giao Trung Quốc, rằng: ‘chúng tôi cảnh cáo Việt Nam và Nam Hàn đã tập trận chung với Hoa Kỳ, làm vậy là không tốt cho sức khỏe của họ’, ngụ ý là sẽ ăn đòn, ốm đòn đấy

Khương Du còn láo xược và ngạo mạn khinh thường nhân dân ta, rằng ‘Việt Nam đang làm cho người Trung Quốc không hài lòng; Hà nội có thể đánh giá quá cao khả năng bảo vệ của Mỹ; nếu Việt Nam và Trung Quốc giao chiến thì không có hàng không mẫu hạm nào của bất cứ quốc gia nào có thể bảo đảm an ninh cho Việt Nam’.

Trên đà miệt thị Việt Nam, Khương Du lên giọng bĩu môi: ‘Với nhiều nguy cơ đến từ mọi phía, Việt Nam hiện trong tình trạng mong manh như vỏ quả trứng’.

Vì sao có những lời lẽ hung hăng, xấc xược đối với nước ta đến vậy?

Chỉ vì trên đất ta hiện có một nhóm lãnh đạo bạc nhược, tham nhũng, dấn thân vào con đường phản bội tổ quốc và nhân dân, nên mới bị họ khinh thị đến thế.

Vì sao họ thốt ra những lời thách thức Hoa Kỳ, lên án Hoa Kỳ, cảnh cáo Hoa Kỳ mạnh mẽ như thế? Báo Trung Quốc huênh hoang rằng Trung Quốc đã đạt tổng sản lượng quốc gia lần lượt vượt Anh, vượt Đức, nay vừa vượt Nhật Bản và không bao lâu nữa sẽ vượt Hoa Kỳ để trở thành siêu cường số Một của thế giới; rằng Thế kỷ XXI là thế kỷ của Trung Hoa (!). Nhiều học giả trong các think-tank Mỹ đã bác bỏ thẳng thừng sự ngạo mạn ấy, vì tổng sản phẩm Trung Quốc lớn do dân số quá đông, rằng tính sản phẩm theo đầu người, Trung Quốc chỉ bằng 1/10 của Mỹ (3.600 US$ so với 38.000 US$), khoảng cách về tiềm lực quân sự giữa 2 nước còn rất lớn, phải 12 năm nữa TQ mới gần bằng tiềm lực Hoa Kỳ hiện nay, khi ấy tiềm lực Hoa Kỳ đã tiến rất xa. Huống gì Trung Quốc gặp hàng loạt thách thức nghiêm trọng về dân tộc, dân chủ, nhân quyền, chênh lệch giàu nghèo, khu vực, môi trường, khoa học, kỹ thuật, giáo dục… còn lạc hậu , lâu mới khắc phục được.

Vì sao phó trợ lý bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ Robert Scher sau khi gặp thứ trưởng Nguyễn Chí Vịnh tại Hà Nội ngày 17-8 vừa qua lại tỏ ra ‘phấn khởi, lạc quan về quan hệ quân sự - chiến lược giữa 2 nước đang được thắt chặt, nâng cao với nhiều triển vọng’, vì sao đại sứ Mỹ M.Michalak cũng tin rằng ‘quan hệ quân sự mạnh mẽ giữa 2 nước sẽ đóng góp cho hoà bình, ổ định của khu vực’? Họ không thấy được rõ bản chất của con người mà họ đối thoại cùng những mưu đồ của con người ấy chăng? Hay đó là những lời xã giao thuần tuý của các nhà đối ngoại? Và vì sao nữa, khi quan hệ với Việt Nam và Asean đang mang nhiều triển vọng, Hoa Kỳ lại không cử một đại biểu nào đến Đà Nẵng để họp cuộc họp kinh tế của ASEAN mở rộng mới đây nhất?

Ở trong nước, có bạn lo ngại rằng Hoa Kỳ chưa hiểu thật rõ nội tình chính trị ở Việt Nam, nhất là về một nhóm từ 20 năm nay thực hiện quyết sách «nhất biên đảo» - ngả hẳn về một bên - , dưới chiêu bài ‘làm bạn với mọi nước’, thắt chặt liên minh - đồng chí anh em - đồng minh ưu tiên – quan hệ toàn diện gắn bó 16 chữ Vàng với Trung Quốc, dưới chiêu bài ‘không liên minh quân sự, không đồng minh quân sự với ai’.

Hãy nghe nhà ngoại giao lão luyện Dương Danh Dy từng làm việc hơn chục năm ở Bắc Kinh cho rằng hiểu cho thật rõ, thật sâu, thật đúng bản chất của chủ nghĩa Đại Hán trong cái đầu các nhà lãnh đạo Trung Quốc không hề giản đơn, phải là một quá trình lâu dài, quan sát, phán đoán, chiêm nghiệm mới ngộ ra được. Vì họ rất lắm mưu cực thâm, kế cực độc, với những ngón lọc lừa, đe doạ, mua chuộc khi thì tinh vi, khi thì xấc xược ra mặt, thù bạn xoay như chong chóng, thực hư hư thực đan xen, lồng vào nhau…

Hiện nay họ đang thao diễn trên đất nước ta một đại âm mưu, biến Việt Nam thành một thuộc địa kiểu mới, một chư hầu kiểu mới, một tay sai kiểu mới, nhằm đi đến khống chế, khuất phục toàn vùng Đông Nam Á có nhiều nước nhỏ, tài nguyên vô tận về khoáng sản, nhiên liệu, hải sản, có đường hàng hải huyết mạch…

Cái sai lầm lớn nhất của bọn Đại Hán mới và bọn tay sai là chúng luôn chủ quan, duy ý chí, tham lam, nôn nóng, nghĩ rằng phương Tây đang lâm vào khủng hoảng kinh tế - tài chính và suy thoái, chính quyền B. Obama bị vướng vào chiến tranh, đây là thời cơ vùng dậy. Trong cơn say bành trướng, chúng quên khuấy lời khuyên của Đặng Tiểu Bình là hãy giấu mình, khiêm nhường trong vài chục năm, chờ cho khi có thực lực hãy khởi sự, cần ‘ nín thở qua sông’, thu nhanh khoảng cách với thiên hạ đã.

Trong cơn liều có tính toán hiện tại ở Việt Nam, xem ra bọn trùm bành trướng Bắc Kinh và nhóm tay sai đang tính sai, đang phán đoán sai.

Cái sai lớn nhất là bọn chúng coi thường nhân dân ta, những người công dân bình thường, nông dân, lao động, trí thức, văn nghệ sĩ, học sinh… cho rằng đa số nhân dân trong thời «đổi mới» hài lòng với cuộc sống có được cải tiến ít nhiều, không còn nghĩ gì đến việc nước, đến quốc sự, hay có nghĩ thì cũng không dám dấn thân.

Bọn chúng cũng khinh thường cái cơ chế hiện hành, do chúng đã mua chuộc được một số nhân vật cốt cán, khống chế những người còn lại. Khi cần chúng có thể gạt bỏ dễ dàng chủ tịch nước, thủ tướng, phó thủ tướng kiêm bộ trưởng ngoại giao, các bộ trưởng, các tướng lĩnh, nếu không cúi đầu theo chúng. Vì chúng quen lộng quyền, và đàn áp.

Nguyễn Chí Vịnh không phải không có kẻ đối kháng trong quân đội. Gần 20 viên tướng trong uỷ ban trung ương đảng đều có quá trình, thành tích vượt xa Vịnh, trong khi Vịnh bị đánh giá là ‘không xứng đáng là một sĩ quan sơ cấp’, bị nhiều tướng lĩnh công khai ngăn cản ‘không được cử’ Vịnh đi dự Đại hội đảng toàn quân (sắp họp vào tháng 11 tới ) cũng như Đại hội đảng toàn quốc (tháng 1-2011). Hãy xem, dễ gì mà đại tướng Phùng Quang Thanh, đại tướng Lê Văn Dũng, đại tướng Nguyễn Huy Hiệu, thượng tướng Nguyễn Văn Được, thượng tướng Phan Trung Kiên cũng như các trung tướng Huỳnh Ngọc Sơn, Bùi Văn Huấn, Trương Quang Khánh, Nguyễn Khắc Nghiêm, tất cả đều có chân trong Ban chấp hành trung ương đảng, lại chịu để cho Vịnh vượt qua đầu mình, khi Vịnh đã bị loại dứt khoát tại cuộc họp trung ương cuối của khoá IX năm 2006, dù đã được chính tổng bí thư Nông Đức Mạnh đích thân giới thiệu.

Trong nước, các trí thức quan tâm đến việc nước, các văn nghệ sĩ có công tâm, các đảng viên cộng sản trung thực, các tướng lĩnh, sĩ quan, binh sĩ, cựu chiến binh thật lòng vì nhân dân đang tìm hiểu để xác định một vấn đề hệ trọng. Đó là có một nhóm có thể gọi là ‘nhóm tay sai của Bắc Kinh’, nhóm tay trong của bọn bành trướng, nhóm tự nguyện làm chư hầu cho thiên triều, chúng gồm có những ai? Những ai là đầu sỏ, những ai là a dua, theo đóm ăn tàn, ai là cánh tay, bộ hạ tạo nên thế lực của chúng? Đã đến lúc những người yêu nước thương dân xem xét, lập hồ sơ, nhận rõ diện mạo của chúng.

Bọn bành trướng Đại Hán rât thâm, rất độc, chúng không nương nhẹ với bọn tay sai, chúng cố tình làm nhục chúng, dồn chúng vào đường cùng không chút nể nang, thương xót, vì chúng cho rằng càng ở thế cùng, chúng càng bám chân chủ . Những lời mắng mỏ trịch thượng gần đây nhất, dám cảnh cáo, đe doạ nhân dân ta, dù cho Nguyễn Chí Vịnh đã cúi mình thanh minh, chứng tỏ sự thâm độc của chủ và nỗi nhục ê chề của kẻ tôi tớ.

Thời cuộc tháng 9 và tháng 10 tới sẽ đầy những sự kiện nghiêm trọng. Đại lễ Ngàn năm Thăng Long sẽ diễn ra từ 1-10 đến 10-10; 1-10 lại là ngày quốc khánh Trung Quốc. 12-10 họp bộ trưởng quốc phòng các nước ASEAN mở rộng tại Hà Nội, có bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ và Trung Quốc dự. Ngày 20-10 sẽ họp quốc hội cho đến 27-11. Chủ nhiệm Uỷ ban quốc phòng – an ninh Lê Quang Bình yêu cầu sẽ nghe báo cáo về tình hình biển Đông, bị chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng gạt đi ‘vì một năm nay không có gì mới’ (!). Nhiều đại biểu tỏ rõ ý định sẽ nhấn mạnh yêu cầu này.

Các đại hội đảng của Hà Nội, Sài Gòn, của quân đội, ngành công an, các cơ quan trung ương… sẽ họp, cử đoàn đại biểu đi dự đại hội toàn quốc. Những hoạt động của nhóm bán mình cho quỷ dữ sẽ dần dần lộ rõ, không sao còn che giấu được. Đây là thước đo tình trạng sức khỏe của đảng CS, xem trong đảng, lực lượng khoẻ khoắn lành mạnh có tồn tại và vươn dậy ra sao, hay toàn đảng đã suy yếu đến tận cùng, không còn một sức đề kháng nào trước hiểm hoạ dân tộc.

Đây cũng là thước đo xem trong xã hội ta, lực lượng yêu nước, thương dân, ngay thẳng, trỗi dậy trứớc hiểm hoạ dân tộc sẽ thể hiện ra sao trong cơn nguy biến của Quê hương, Tổ quốc.

Tôi bỗng nghĩ đến số phận của Lũ 4 tên (Tứ Nhân Bang) ở Trung Quốc, thanh thế lên như diều trong 3 năm Cách mạng Văn hoá điên loạn, có hàng 50 vạn tay sai thân tín, thế mà sau khi ông Mao Trạch Đông chết (ngày 9-9-1976) chưa đầy tháng đã bị tóm gọn từ trên xuống dưới vào đêm 6-10-1976, dù cho Giang Thanh là vợ của Mao, là ủy viên bộ chính trị, cũng như Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên, Vương Hồng Văn uy lực ghê gớm một thời, vẫn bị trói tay, tống giam, ra toà và cúi đầu nhận tội với nhân dân, đất nước.

Đất nước đang lâm nguy thật sự. Sự phản bội đất nước đang diễn ra rõ ràng, nghiêm trọng.

Những người yêu nước thật lòng, thương dân thật lòng, - trong đảng CS và ngoài đảng CS, trong nước và ngoài nước - , các anh chị em trí thức, văn nghệ sĩ, các nhà báo chân chính, sinh viên, học sinh, tuổi trẻ, nông dân, lao động, nhà kinh doanh tự do… hãy tìm hiểu tình hình, tìm lối ra cho đất nước.

Xin chớ ai bàng quan, thờ ơ, buông trôi thời cuộc, hãy nói lên ý nghĩ của mình và tìm ra hành động chung để cứu dân cứu nước, cũng là cứu mình vậy.

Bùi Tín

Paris 28-8-2010

[*] Tham khảo: Nguyễn Gia Kiểng, “Bắt đầu một giai đoạn thay đổi dồn dập”. Thông Luận, ngày 19/08/2010.

12 THÁNG ANH ĐI